Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 114 : Thần cấp sư sĩ Lăng Tiêu!

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Lăng Lan kinh ngạc: “Chẳng lẽ ba ba đã tới vương cấp rồi?” Trời ơi, cha Lăng thật quá yêu nghiệt mà!



Tiểu Tứ vẻ mặt buồn bực, chẳng lẽ lão Đại không thể lớn mật hơn một chút đoán những cấp bậc cao cao sao?



Tiểu Tứ buồn bực không thèm nói với Lăng Lan mà là đem một phần báo cáo của

quân bộ do mình tìm thấy được đưa cho Lăng Lan: “Liên Bang nguyên bản có được mười hai vị thần cấp sư sĩ, nhưng ở 8 năm trước, một vị thần cấp

sư sĩ đã ngoài ý muốn ngã xuống trong thông đạo khi ra chiến trường…”



8 năm trước? Tử vong trong thông đạo? Thật trùng hợp, cùng năm mà cha

Lăng mất, cùng một chỗ.... Lăng Lan nhíu nhíu mày, tiểu Tứ sẽ không tìm

những thứ không liên quan đến cho cô đọc, chẳng lẽ chuyện này có liên

quan đến cha Lăng sao?



Không đợi Lăng Lan phản ứng, tiểu Tứ đã

nói ra một thông tin làm Lăng Lan sợ ngây người: “Cơ giáp của thần cấp

sư sĩ mang tên là Belief!”



Hồi lâu, Lăng Lan mới dùng giọng nói run rẩy hỏi: “Ngươi nói là…. cái người thần cấp sư sĩ kia là Lăng Tiêu?”



Tiểu Tứ gật đầu nói: “Đúng vậy, người duy nhất thành công thăng cấp tới thần cấp sư sĩ trong vòng 10 năm, cũng là người trẻ tuổi nhất thành công

thăng tới cấp bậc này trong lịch sử, người này chính là Lăng Tiêu.”



“Gạt người!” Lăng Lan đột nhiên lớn tiếng phản bác.



Tiểu Tứ sửng sốt, nó không thể tưởng được Lăng Lan sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, thậm chí kháng cự tin tức này.



“Nếu ông ấy là thần cấp sư sĩ, vậy làm sao ông ấy có thể sẽ xuất chinh chứ?

Không phải ngươi đã nói, vương cấp trở lên không cho phép tùy ý xuất

chinh sao? Hơn nữa, thần cấp cơ giáp không phải là vũ khí chung cực của

Liên Bang sao? Vũ khi cường đại, thao tác hơn người, làm sao ông ấy có

thể chết dễ như vậy?”



Ngồi ở trong cơ giáp con thỏ, Lăng Lan vô

pháp tự khống chế mà xiết chặt nắm tay. Nếu Lăng Tiêu yếu một chút hy

sinh như vậy Lăng Lan còn có thể tiếp thu. Nhưng ở trong miệng tiểu Tứ,

Lăng Tiêuthật sự quá cường đại, người đàn ông cường đại như vậy sao

lại có thể cố tình chết một cách đơn giản như vậy chứ. Cái này làm cho

cô cảm thấy có chút buồn cười.
thể tìm sự giúp đỡ từ bên ngoài. Mà trong số những tiểu đệ của Lăng Lan, chỉ có Hàn Kế Quân là người có chỉ số thông minh siêu việt nhất, hiện

tại cũng cậu ta cũng bắt đầu tiến hóa theo phương hướng phúc hắc. Xem ra cô cần phải ra tay dạy Hàn Kế Quân một khóa để cậu ta trở nên càng phúc hắc mới được……



Lăng Lan sau khi quyết định chuyện này liền đem

nó đặt sang một bên, muốn nhanh chóng tìm đối thủ thì cô cần phải mạnh

lên, phát triển đủ lông đủ cánh chống lại đối phương mới được.



Sau khi nhìn tất cả những động tác cần dùng cho công việc đi lại của cơ giáp, Lăng Lan liền bắt tay ngay vào việc luyện tập.



Những cơ giáp hình thú chủ yếu di chuyển bằng những động tác nhảy, nhất là cơ giáp thỏ. Hai chân sau được thiết kế thô cứng hơn hai chi trước, để có

thể đi lại, Lăng Lan vừa phải nắm được cách làm thế nào để dùng chân sau nhún người bắn lên, vừa phải học cách theo tác các ngón tay theo từng

động tác.



Sau khi bị quăng ngã vô số lần, Lăng Lan rốt cuộc cũng

thành công nắm được cách điều khiển cơ giáp để đi lại bình thường, nhưng cô chỉ mới điều khiển đi lại thôi, còn những phương diện khác… thật

không thể nhắc tới…



Cứ như vậy, Lăng Lan hoàn toàn đắm chìm trong việc tập luyện cách điều khiển cơ giáp, cho tới khi tiểu Tứ nhắc nhở cô mới phát hiện đã tới giờ hạ tuyến, chuẩn bị ăn tối.



Lăng Lan bởi vì có tiểu Tứ yểm hộ, liền trực tiếp rời khỏi nơi huấn luyện cơ giáp,

cô ra khỏi khoang đăng nhập, nhanh chóng đi tắm rồi xuống lầu ăn cơm.



Ở phòng ăn, Lam Lạc Phượng đang dọn đồ ăn ra bàn, đương nhiên trong nhà

có người nấu sẵn rồi, Lam Lạc Phượng chỉ cần dọn lên là xong. Lam Lạc

Phượng chính là người tiểu thư khuê các điển hình cho việc không bao giờ dính vào chuyện bếp núc. Bất quá ít nhất mẹ Lam vẫn có thể chiên trứng, bất quá không thể cam đoan trứng đó có ăn được hay không…



Nhìn Lăng Lan đi xuống, Lam Lạc Phượng nở nụ cười: “Bảo bối của mẹ, con xuống rồi, mẹ đang định đi gọi con xuống đây.”



Lăng Lan nghe vậy thì bất đắc dĩ, cô thật sự không thích cách gọi “bảo bối”

này chút nào, nhưng bởi vì nhiều lần kháng nghị không thành công, cô chỉ có thể kiên nhẫn nghe mẹ Lam gọi “bảo bối”, “bảo bối” mỗi ngày.



Lăng Lan và Lam Lạc Phượng ăn cơm như bình thường, Lăng Lan ăn được vài ngụm thì nhịn không được hỏi: “Mẹ, chuyện ba là đạt tới thần cấp sư sĩ mẹ có biết không?”



Lam Lạc Phượng gật đầu nói: “Mẹ đương nhiên biết, làm sao vậy?”



“Vậy vì sao mẹ không nói cho con biết?”Lăng Lan buồn bực.