Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 115 : Lại là con thỏ

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


“Nói cho con làm gì? Ông ấy là thần cấp sư sĩ chẳng lẽ ảnh hưởng tới sinh

hoạt của con sao?” Lam Lạc Phượng khó hiểu mà liếc mắt nhìn Lăng Lan một cái, “Đừng nói bây giờ ông ấy đã rời đi chúng ta, cho dù ở bên cạnh thì việc có phải thần cấp hay không thần cấp cũng không quan hệ đến chúng

ta.”



Lăng Lan nghĩ nghĩ, cảm giác Lam Lạc Phượng nói rất đúng,

biết Lăng Tiêu có phải là thần cấp sư sĩ đối với cô thật đúng là không

ảnh hưởng gì.



Lam Lạc Phượng gắp một đũa thức ăn vào chén của

Lăng Lan tiếp tục nói: “Còn có, Lăng Tiêu chỉ là Lăng Tiêu, ông ấy là

người thường, cũng là chồng mẹ, là cha của con; cho dù ông ấy có là thần cấp sư sĩ thì vẫn như cũ, ông ấy chỉ là chồng mẹ, và là cha của con.

Hai thân phận này sẽ mãi không thay đổi.”



Lời nói của Lam Lạc Phượng làm Lăng Lan chấn động, cảm giác nôn nóng khi biết cha Lăng là thần cấp sư sĩ đã biến mất không còn.



“Còn có, Lan bảo bối, đừng để thân phận của cha con làm ảnh hưởng tới sự lựa chọn trong tương lai của con, con phải nhớ kỹ, con chính là con, chỉ là con trùng hợp có một người cha gọi là Lăng Tiêu thông.” Lam Lạc Phượng

có chút lo lắng, cô không hy vọng con gái sẽ bởi vì Lăng Tiêu mà lựa

chọn làm những việc mình không thích làm, giống như đi làm cơ giáp sư sĩ gì đó. “Mẹ hy vọng tương lai con sẽ lựa chọn thứ con thích……”



Lời nói này của Lam Lạc Phượng làm Lăng Lan thay đổi cách nhìn đối với mẹ

mình, cô thấy mình như nhìn thấy một Lam Lạc Phượng khác.



Lăng

Lan phỏng đoán, chỉ mẹ nhà mình không đem cha Lăng trở thành thần tượng

mà chỉ là một người hoàn toàn bình thường, hẳn đây là lý do vì sao cha

Lăng lại chọn mẹ… Lúc mẹ còn đang vị thành niên đã tiên hạ thủ vi cường.



“Cám ơn mẹ!” Lăng Lan nghiêm mặt nói, cô đem đồ ăn trong chén ăn sạch rồi

nói: “Mẹ, mẹ có nghĩ tới việc cha có thể còn sống không?”



Lam Lạc Phượng nở một nụ cười như tỏa sáng, quyết đoán gật đầu nói: “Đúng vậy,

mẹ cho rằng cha con không thể dễ dàng chết như vậy, ông ấy chính là thần cấp sư sĩ!” Trong lời nói không chút nào che dấu sự sùng bái và đắc ý

của chính mình.



Lăng Lan cũng cười, nếu mẹ cô đã hy vọng như vậy, cô cũng nên hy vọng thế cùng mẹ mình. Huống chi mẹ cô nói rất đúng,

thần cấp sư sĩ cũng không phải là dễ dàng chết như vậy……


Cho dù khó chịu, Lăng Lan cũng không thể không nghe lệnh của Tam hào, ngồi vào khoang cơ giáp.



Lăng Lan khởi động cơ giáp, rất nhanh thông báo cơ giáp khởi động thành công vang lên, cô mở màn hình cơ giáp, nhìn khung cảnh bên ngoài, lúc này

không gian xung quanh đã thay đổi, cô đang đứng trước một thông đạo.

Lăng Lan đứng một lúc ngắm độ rộng và độ cao của thông đạo. Nếu muốn đi

vào thông đạo thì cần phải điều khiển cơ giáp một cách chuẩn xác, không

những vậy, trên thông đạo còn có không ít chướng ngại vật xuất hiện, hai bên vách thông tượng cũng có chướng ngại, xem ra là để khảo nghiệm khả

năng ứng biến của người điều khiển.



“Đầu tiên, tiến hành luyện tập vượt chướng ngại, có nhìn thấy con số ở dưới màn hình không?” Giọng nói của Tam hào vang lên.



Lăng Lan nhìn xuống màn hình, con số 03.00.00 đang nhấp nháy ở đó, nhắc nhở Lăng Lan sự tồn tại của mình.



“Đây là ba phút đếm ngược, tiểu Lan cần phải vượt qua các chướng ngại vật

này để đi vào thông đạo trong vòng 3 phút nha.” Giọng nói vui sướng khi

người khác gặp họa của Tam hào vang lên.



Dựa vào! Cái gì cũng

chưa dạy liền trực tiếp giao nhiệm vụ sao? Tam hòa, anh là đạo sư dạy cơ giáp, không phải người tuyên bố nhiệm vụ, làm gì mà vô sĩ như vậy???



Lăng Lan còn chưa lên tiếng kháng nghị thì nhìn thấy con số trên màn hình đã bắt đầu đếm ngược.



Lăng Lan khóe mắt dật dật, đột nhiên phát hiện dựa vào tốc độ hiện tại của cô, ba phút….thật sự quá ngắn.



Lúc này, giọng nói vui sướng khi người gặp họa của Tam hào lại vang lên lần nữa: “Đúng rồi, mỗi lần khiêu chiến không thành công, hệ thống đều sẽ

có trừng phạt, con cần phải cố gắng nha.”



Lăng Lan nghe như thế,

tức muốn hộc máu mà cố gắng thao tác cơ giáp, ngón tay cô múa như bay,

thế nhưng bộc phát ra tốc độ xưa nay chưa từng có …… Hệ thống trừng phạt tuyệt đối không phải thứ ngon ăn, cô không muốn nếm thử cái tư vị đáng

sợ đó.



Nhưng ý tưởng là tốt đẹp, hiện thực là tàn khốc, lần thứ n đâm tường, Lăng Lan vẫn chưa hoàn thành được nhiệm vụ… Lúc Lăng Lan còn đang cảm thán thì đồng hồ thời gian cũng nhảy về 0, ngay lập tức, một

luồng điện chạy dọc người cô.