Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 127 :
Ngày đăng: 12:57 30/04/20
“Ồ, nếu cậu nói như
vậy, xem ra tôi không thể không nỗ lực rồi.” Người điều khiển cơ giáp
báo rất nghiêm túc trả lời khiến Lăng Lan câm nín, chẳng lẽ nói với đối
phương mình chỉ nói đùa thôi sao.
Người điều khiển cơ giáp báo
tạm dừng một chút, sau đó tán thưởng nói: “Lần này tốc độ của cậu nhanh
hơn tôi rồi, gần đây tôi mới gặp phải bình cảnh, vẫn luôn dừng lại ở mốc thời gian này, không thể tiến thêm một bước, xem ra tốc độ tay của tôi
đã đến cực hạn rồi, không thể thay đổi nữa.” Người điều khiển cơ giáp
báo có chút mất mát nói, có lẽ đã đến lúc rồi đi.
“Vậy luyện tập
tốc độ tay.” Lăng Lan buột miệng thốt ra, mấy tháng ăn ý ở chung khiến
cô có chút không muốn đối phương rời đi. Bất quá, vừa dứt lời, cô liền
cảnh giác lên, từ khi nào cô một chút cũng không đề phòng đối phương như vậy?
“Luyện tập tốc độ tay? Luyện như thế nào?” Người điều khiển cơ giáp báp nghe Lăng Lan nói như vậy cũng đồng dạng khiếp sợ, bật thốt lên hỏi.
Bất quá hắn rất nhanh nhận ra đây có thể chính là bí
mật truyền thừa không truyền ra ngoài của người khác, hắn làm sao có thể tham lam phương pháp huấn luyện của đối phương chứ: “Thật xin lỗi, tôi
hỏi nhiều rồi.”
“Không có việc gì……” Lăng Lan âm thầm nhíu mày,
sao trong lòng cô lại có cảm giác không đành lòng nhỉ, giống như mình
vừa làm một việc ác không thể tha thứ. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Nếu
không phải tinh thần Lăng Lan kiên định thì chỉ sợ đã sớm bất tri bất
giác nói ra phương pháp luyện tập.
“Tiểu Tứ, ngươi có nhận thấy được cái gì không thích hợp hay không?” Trong lòng Lăng Lan nhanh chóng gọi Tiểu Tứ đến cứu giá.
“Không có a…… Rất bình thường! Ế? Đây là cái gì? Dao động thật kỳ quái……” Tiểu Tứ hô lên, “Thế nhưng nhảy cùng tần sóng não với sóng não thật sự của
lão Đại… Chờ chút, để tiểu Tứ tra lại trong cơ sở dữ liệu đã.”
“Có gây nguy hiểm cho ta không?” Lăng Lan khẩn trương hỏi, cô không thể
trúng chiêu được, đối phương là một phần tử quá nguy hiểm.
Tiểu
Lăng Lan vừa nghe Tam hào trình bày cho những thao tác của mình vừa so sánh thao tác đó với cô. Lúc này Lăng Lan đã hiểu vì sao ngay từ đầu Tam hào
không dạy bảo gì mà yêu cầu cô phải tự mình sờ soạng. Bởi vì, có những
động tác phải cần chính người điều khiển tự mình làm mới có thể hiểu
được cái gì gọi là sai lầm, mà quan trọng nhất, mỗi người đều phải tập
thói quen với những động tác của chính mình, đó là phương pháp luyện tập tốt nhất.
Cứ như vậy, Lăng Lan lại có nhận thức mới về việc điều khiển cơ giáp,
Sau khi nghe xong bài trình bày của Tam hào, Lăng Lan cực kỳ tò mò mà hỏi
Tam hào vì sao tốc độ tay của Tam hào chậm hơn cô nhưng lại có thể điều
khiển tốc độ của cơ giáp đạt tới mức cao như vậy. Đương nhiên sau Lăng
Lan hỏi vấn đề này, Tam hào lại hỏi ngược cô một câu khiến cô im lặng:
Tốc độ tay của Tam hào thật sự chậm hơn cô sao?
Lăng Lan kinh
ngạc mà nhìn lại số liệu về tốc độ tay của người điều khiển trên quang
não cơ giáp, số liệu về tốc độ tay của Tam hào đạo sư thế nhưng bằng của cô. Nhưng vì sao cô lại nhìn thấy tốc độ tay đó chậm hơn cô chứ, thậm
chí không xuất hiện hiện tượng điệp ảnh. Lăng Lan biết, khi tay đạt tới
một tốc độ nhất định thì nhất định sẽ xuất hiện hiện tượng này.
“Nếu như cứ tập trung vào tốc độ thì không chỉ tâm của cô mệt, mà ngay cả
thân mình cơ giáp cũng mệt mỏi vô cùng.”Tam hào đạo sư vỗ vỗ thân máy cơ giáp thỏ, ánh mắt lộ ra một tia yêu thương, giống như cơ giáp trước mắt cũng không phải là cơ giáp mà là một sinh mệnh, cần phải cẩn thận che
chở chăm sóc chứ không phải dã man cưỡng chế điều khiển nó.
Lăng
Lan kinh ngạc với cách làm của đạo sư, bất quá giờ phút này cô cũng vô
pháp lý giải loại tâm tình này của người điều khiển cơ giáp. Cô chỉ
nghiêm túc mà nhớ lại tốc độ điều khiển của Tam hào, luôn luôn giữ vững
một loại tốc độ tay không thay đổi.
Cô cảm thấy kỳ quái vô cùng. Cô biết rõ trong thông đạo này, mỗi phần đều có những chướng ngại, thử
thách không giống nhau, thậm chí có khi còn có những tình huống phát
sinh đột ngột. Như vậy làm sao Tam hào có thể giữ nguyên tốc độ tay
được???