Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 165 : Tiểu đội Trương Kinh An!
Ngày đăng: 12:57 30/04/20
sinh năm bảy tham gia đã không bằng số học sinh năm mười, bây giờ có thể có thêm một người không bị loại thì cơ hội thắng của bọn họ lại cao hơn một chút.
“Đội trưởng, cậu dẫn bọn họ đi trước!” Đội viên chạy chậm nhất dừng ở cuối cùng đột nhiên dừng chân. Nếu nhất định phải ở lại ngăn địch thì thà để đội viên yếu nhất là cậu ở lại cho rồi, cho dù cậu rời đi đấu đại giới thì thực lực của tiểu đội cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.
“Hiểu Minh……” Mấy đội viên khác vẻ mặt không muốn, bọn họ chính là những người đã lớn lên cùng nhau.
“Còn không mau đi, chẳng lẽ mọi người đều muốn bị tiêu diệt ở đây sao?” Người gọi là Hiểu Minh nhịn không được tức giận quát.
Đội trưởng nhìn Hiểu Minh cách tiểu đội càng ngày càng xa liền biết cho dù bây giờ đổi người đánh lạc hướng cũng không kịp, tình huống bây giờ không cho phép cậu do dự vì thế cậu dừng ngay lại quyết đoán ra lệnh: “Chúng ta đi!”
Các đội viên khác chỉ có thể thu hồi ánh mắt lưu luyến, cắn răng đi theo đội trưởng liều mạng chạy về phía trước, rất nhanh liền không còn thấy bóng dáng.
Ở đằng sau không xa, mấy học sinh mặc đồng phục màu đỏ thấy Hiểu Minh mặc đồng phục màu trắng liền dừng bước.
Một người đứng đầu dừng lại, mấy người phía sau cũng đồng thời dừng chân, trên bộ đồng phục màu đỏ của học có in một hình chữ thập rõ ràng chứng minh bọn họ là học sinh năm mười.
“Ha ha, xem ra bọn họ tưởng hy sinh một người để cứu những đội viên khác, đội trưởng, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Người thiếu niên dừng chân đầu tiên quay ra sau hỏi đội trưởng.
“Thạch Kỳ, mấy đứa chạy trốn cậu có thể tìm kiếm vị trí của chúng không?” Người thiếu niên mặc đồng phục màu đó hỏi người bên cạnh.
“Đội trưởng, không có vấn đề gì, chỉ cần không vượt qua 2 km thì bọn chúng đều không chạy thoát được đâu.” Thạch Kỳ kiêu ngạo nói, thiên phú mà cậu ta thức tỉnh là loại xác định vị trí, chỉ cần đưa thông tin đối tượng ghi nhớ vào trong đầu thì trong phạm vi 2km, cho dù người kia chạy như thế nào cũng bị cậu phát hiện.
“A a a…… Cứu mạng a!” Người thiếu niên không tìm thấy đầu sỏ gây tội chỉ có thể quay đầu, liều mạng giãy giụa trong không trung rồi cuối cùng vẫn chỉ có thể dang tay dang chân-ngũ thể đập xuống đất.
Tình huống ngoài dự đoán này của mọi người làm nhóm người Trương Kinh An hoảng sợ. Viên Thần nguyên bản còn muốn tiến công thì dừng lại ngay lập tức, quay đầu lại chăm chú vào người khách ngoài ý muốn quấy rầy đến cuộc chiến của mình.
So sánh với những người khác kinh ngạc, trên mặt Trương Kinh An lại ẩn ẩn hiện lên một tia ngưng trọng, có thể vô thanh vô tức tới gần bọn họ mà không ai trong bọn họ phát hiện, không thể nghi ngờ thằng nhóc đồng phục trắng này rất không đơn giản, có thể đối phương thức tỉnh thiên phú ẩn nấp. Trương Kinh An trực tiếp gán nguyên nhân mình không phát hiện ra đối phương là do thiên phú, Trương Kinh An không cho rằng với thực lực của một học sinh ban 2 lại có thể mạnh hơn mình.
Người thiếu niên đồng phục trắng giãy giụa trong tiếng khóc thét từ trên mặt đất bò lên, dáng vẻ khôi hài của cậu làm mọi người rất có hứng thú mà nhìn.
Mà Hiểu Minh bị trọng thương nằm dưới đất nhìn người mặc đồng phục cùng màu với mình nhịn không được kinh hô: “Tạ Nghi, sao cậu lại tới đây?”
“Hóa ra là đàn em năm bảy, tới cứu bạn học sao? Thật là trượng tình trượng nghĩa nha.” Viên Thần nhìn con số thuê trên ngực áo đối phương thì cười cười nói, tay phải cầm côn nhẹ nhàng đánh lên tay trái của mình.
Tạ Nghi vỗ vỗ tro bụi trên người, vẻ mặt buồn rầu nói: “Đàn anh cũng quá để mắt tới đàn em này rồi, đối mặt với tiểu đội mạnh nhất năm mười, nếu em có ý tưởng đó thì chắc chắn não tàn rồi. Kỳ thật, đàn em chỉ là ôm cây ngồi tránh trận chiến thôi, hồi nãy là do không cẩn thận mà rớt xuống, nếu được các đàn anh có thể xem như không nhìn thấy đàn em này được không….”
“Mày nói có thể sao?” Viên Thần lạnh lùng thốt.
Tạ Nghi tức khắc suy sụp cúi mặt, trong miệng trề môi: “Ta biết không ôm cây cẩn thận sẽ có loại kết quả này mà…… Khụ, ta thật đáng thương, chỉ tránh nhìn ở một bên thôi cũng bị quấn vào trận chiến rồi…..Nếu không, các đàn anh tùy tay hạ lưu tình đi, tùy tiện khoa tay múa chân một chiêu là tốt rồi.”
Tạ Nghi nói tới đây, ánh mắt lóe sáng, một bộ muốn cùng đàn anh năm mười thương lượng làm mấy người năm mười buồn bực phi thường, thằng nhóc này chẳng lẽ đầu óc có khuyết tật sao?