Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 166 : Đối thủ là ai?

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


“Được, nếu mày đứng bất động nhận của tao mấy chiêu thì tao sẽ bỏ quan cho mày!” Viên Thần vừa dứt lời liền tiến lên, chuẩn bị dạy dổ thằng nhóc miệng lưỡi linh hoạt này.



“Khó mà làm được mà, bị đánh tới sẽ đau……” Tạ Nghi la hoảng lên, sợ tới mức xoay người chạy. Ngay lúc Viên Thần muốn đánh tới người Tạ Nghi thì cậu đột nhiên quay đầu lại nhảy dựng lên, cánh tay phải đang trống không không biết lúc nào thì cầm một thanh côn cao su, cậu ta như vận hết lực vào tay, đánh mạnh về phía đầu của Viên Thần.



Động tác phản kích của Tạ Nghi quá nhanh cũng quá đột nhiên, năm ngoài dự đoán khiến Viên Thần kinh hãi, căn bản không dám tiếp tục tấn công Tạ Nghi mà vội vàng dừng bước, đưa thanh côn của mình giơ lên đỉnh đầu, chặn lại một chiêu bất ngờ của Tạ Nghị. May mắn Viên Thần phản ứng nhanh chóng, nếu không đã bị Tạ Nghi đánh lén thành công rồi.



Bất quá, liền tính như thế Viên Thần vẫn ăn lỗ nặng. Tạ Nghi là có tâm đánh xuống còn Viên Thần chỉ hấp tấp phòng ngự nên một kích này khiến Thần Viên liên tiếp lui ba bốn bước, ngực đau cuồn cuộn, nhịn không được ho ra, máu tươi trực tiếp phun trào……



“Đê tiện!” Viên Thần đè ngực, phẫn nộ quát.



“Cách đấu này quá đáng khinh, đê tiện!” trên mặt Trương Kinh An tức giận một đoàn, tiểu đội bọn họ còn chưa từng ăn qua quả mệt này bao giờ.



Tạ Nghi tựa hồ nghe không rõ, vẻ mặt hoang mang nói: “Ai nha nha, đàn anh, sao lại hộc máu thế này?  Chẳng lẽ là muốn nói cho chúng ta, chỉ cần nỗ lực thì sẽ có thu hoạch sao?” Mặt Tạ Nghi lập tức sáng rọi, cảm động nói, “Hu hu, đàn anh thật sự là quá tốt, thời điểm mấu chốt còn không quên dạy dỗ chúng ta, thậm chí không tiếc lấy thân mình làm mẫu…”



“Câm miệng! Tao nhất định phải giết mày!” hai mắt Viên Thần đỏ đậm. Hắn cảm thấy chính mình bị một con kiến nhỏ trêu chọc, hắn cảm giác khuất nhục, cảm giác tự tôn của mình bị người khác hung hăng mà đạp dưới lòng bàn chân. Hắn muốn trả thù, muốn  dùng máu đối phương để rửa sách sỉ nhục này, lần đầu tiên cảm giác muốn giết người lại mãnh liệt như thế trong lòng hắn….



Cách đó không xa, Lăng Lan nhăn nhăn mày, sát ý của người năm mười kia cô rõ ràng cảm nhận được, bởi vì không có biện pháp tiếp thu việc mình không mạnh bằng người khác mà lựa chọn phá hủy sao? Đây cũng là một loại mặt xấu của nhân tính sao?



Lăng Lan nhìn về phía người vẫn cười hì hì như cũ, tựa hồ đối với sát ý của Viên Thần chả cảm thấy gì, khóe miệng lộ ra ý cười nhạt: “Mình vẫn luôn cho rằng mình che dấu đủ sâu, không nghĩ tới có người còn che dấu sâu hơn mình…… Thế giới này quả nhiên không đơn giản ……”



“Viên Thần, đừng trái với quy định……” Trương Kinh An cũng đã nhận ra Viên Thần có sát ý, liền mở lời cảnh cáo.
“Ách……” La Quỳnh phát ra một tiếng kêu rên thất thanh, giống như bị bóp ở yết hầu, Trương Kinh An không cần suy nghĩ liền đánh về phía La Quỳnh lại phát hiện nơi đó đã không có một bóng người.



Trương Kinh An đứng tại chỗ, cái trán đổ mồ hôi lạnh ứa ra, đối phương đã ra tay, trong nháy mắt hắn liền mất đi một đội viên, nhưng hắn lại không bắt được bóng dáng đối phương, thậm chí đổi phương là thần thánh phương nào, ra sao cũng không biết, năm bảy này khi nào thì xuất hiện yên nghiệt bức người tới mức này? Hay là đây chỉ là trò chơi do người giáo viên nào đó đang đùa giỡn hắn?



Lăng Lan lúc này lại xuất hiện ở chỗ đã Thạch Kỳ lúc nãy, cũng đem La Quỳnh đặt dựa vào thân cây, nhấn nút nhận thua và cầu cứu rồi lập tức biến mất.



Sau khi Lăng Lan rời đi không lâu, thì hai bóng dáng đột nhiên xuất hiện ở dưới thân cây đó, nhìn hai thiếu niên năm mười mặc đồng phục màu đỏ thì hô lớn: “Đặc cấp ban 1 năm mười…”



Một trong hai người cong người cúi xuống kiểm tra hai người đang nằm: “Đã hôn mê!”



“Thương thế nào?” Một người khác lo lắng hỏi.



“Đối thủ có thủ đoạn rất cao siêu, hai người này không hề phòng bị gì liền bị đối phương đánh một chiêu hôn mê luôn, không phát hiện thêm thương tổn nào khác.” Người giáo viên kia trả lời.



“Nói như vậy, đối phương đánh hôn mê bọn họ rồi ấn nút nhận thua và cầu cứu để chúng ta tới mang họ đi sao?” Người giáo viên kia vui vẻ trả lời.



“Xem ra đúng vậy……”Người kiểm tra cũng đồng dạng, tâm tình sung sướng, phát hiện ra một học sinh có thực lực mạnh như vậy thật sự là một chuyện đáng vui mừng, nhưng học càng vui hơn khi phát hiện người học sinh này không chỉ có thực lực cực mạnh mà còn có phẩm đức không thể bắt bẻ, dù sao mỗi giáo viên đều hy vọng học sinh của mình có thể ưu tú toàn tài, bất kể đức, trí, thể, mỹ.



“Xem ra học sinh năm bảy năm nay cũng không yếu như chúng ta vẫn tưởng….” Một trong hai người cảm thán, dù sao ngay từ đầu học cũng đã nghĩ năm bảy lần này thua chắc rồi, mà bây giờ…xem ra không thể đưa ra phán đoán quá sớm.