Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 174 : Năng lực đáng sợ!
Ngày đăng: 12:57 30/04/20
“Nếu nói trong Liên Bang chúng ta thì có trung tướng Hải Thần, lão quái vật của Quan Đông thế gia- Mục Tề, nếu là của đế quốc Nhật Mộ thì có Mục Dã Vương, còn ở Đa Rải thì có thượng tướng Lôi Y, xa hơn một chút thì có nữ vương Như Áo Nhã của liên minh Hải Luân và Băng Đế-Thủy thánh Nam tinh của mãnh đất hỗn loạn cũng có cùng loại năng lực này.” Tô Thanh đem những cường giả nổi tiếng trên thế giới có cùng loại năng lực này liệt kê ra.
“Cùng loại? Như vậy là đều không phải họ……” Viện trưởng nghe ra ý ngầm trong lời nói của Tô Thanh.
“Đúng vậy, tuy rằng vị cường giả mà tôi cảm nhận ra có cùng loại năng lực với những người đó, nhưng chỉ là cùng loại mà thôi.” Tô Thanh rất rõ ràng, lĩnh vực của những người đó vẫn có điểm khác nhau.
“Nói cách khác, người tới đây là một cường giả chưa được ghi lại….” Viện trưởng càng khẩn trương, “Tô Thanh, cậu nói người đó có thể là cao thủ được quốc gia khác cố ý che dấu để nhằm vào Liên Bang của chúng ta hay không?”
Tô Thanh không nói gì, những lo lắng của viện trưởng không phải là vô căn cứ, từ ngày đế quốc Nhật Mộ thiết lập âm mưu sát hại thần cấp sư sĩ Lăng Tiêu của Liên Bang thì lực uy hiếp của Liên Bang với bên ngoài đã giảm đi ba phần, cho nên mọi chuyện đều có thể có khả năng xảy ra.
Bất quá anh ta nghĩ nghĩ vẫn là mở miệng nói: “Không ngoại trừ khả năng có cường giả vừa mới tiến vào lĩnh vực, chỉ là chúng ta còn chưa thu được tin tức mà thôi.” Đây là kết quả tốt nhất, bất quá đối với tình huống này Tô Thanh cũng không ôm quá nhiều hy vọng. Bởi vì một người mới tiến vào lĩnh vực còn có thể chấp nhận được, bây giờ đồng thời xuất hiện tới ba người thì điều này không gì có thể giải thích nổi.
Viện trưởng cũng rõ ràng điểm ấy, ông trầm mặc một chút tiếp tục hỏi: “Có thể tra được tung tích hiện tại của đối phương hay không?” Mặc kệ người tới là có ý gì, bọn họ cần phải mau chóng tìm ra đối phương, nắm giữ quyền chủ động mới tốt.
Tô Thanh nghe vậy cười khổ nói, “Viện trưởng, ngài đã quên tôi cũng không am hiểu truy tung sao….”
Viện trưởng ảo não mà đánh vào đầu mình một cái rồi buồn bực nói: “Ôi, bị tình huống phiền phức này làm cho mơ hồ,…..Lộ Nam có tới không?” Ông nhìn về phía mấy người giáo viên đứng sau hỏi.
“Có tôi đây viện trưởng!” Cách đó không xa, một giáo viên bất đắc dĩ vươn tay lên, tới khi nào thì viện trưởng mới có thể nhớ tới mặt của anh ta chứ? Dù sao anh ta cũng luôn đi theo bên người viện trưởng mà… Thật là khiến người khác thương tâm!
Tạ Nghi là một người thích giả heo ăn thịt hổ, cho nên cậu vẫn luôn ẩn mình trong lớp đặc cấp ban 2. Tuy ban 1 có Tề Long, Vũ Cảnh, Trương Anh Kiệt là top 3 toàn khối, nhưng cậu tin rằng, thực lực của mình cũng tuyệt đối không thua kém đối phương, người duy nhất làm cậu không nắm chắc phán đoán chính là Vua không ngai của niên cấp bọn họ-Lăng Lan.
Tạ Nghi vẫn luôn cho rằng, người đứng đầu trong học viện đồng quân cũng không phải là cường giả thật sự, chỉ có trường quân đội hàng đầu “Đệ nhất nam tử quân giáo” mới thật sự là nơi tập trung của những yêu nghiệt chân chính, là nơi tụ tập của những người hàng đầu đến từ khắp nơi trên toàn Liên Bang, trở thành người mạnh nhất ở đó mới có thể chân chính là cường. Vì vậy, từ năm sáu tuổi, mục tiêu của cậu chính là trường “Đệ nhất nam tử quân giáo” đó cho nên cậu vẫn luôn ẩn dấu cho đến bây giờ, chỉ còn chờ thời gian đến, ghi danh vào trường quân giáo đó rồi nhất minh kinh nhân! (ý giống như anh không làm thì thôi chứ đã làm là kinh động toàn người í à, chắc thía -_-)
“Xem ra đến lúc phải sử dụng đòn sát thủ rồi, thật là phiền phức….” Tạ Nghi không phải là người hay do dự thiếu quyết đoán, sau khi cảm thấy tình trạng bây giờ của mình không thể giải quyết được đối phương thì hạ quyết tâm.
Tạ Nghi mở ra nắm tay chuẩn bị tấn công, nhưng lần này khác với những lần tấn công trước, trên người cậu bắt đầu xuất hiện những tia sáng màu tím, một ánh sáng tím xuất hiện thì cơ bắp trên người cậu lại được kéo ra một chút, cả khuôn mặt ẩn nhẫn như đang phải chịu đựng cái gì.
“Chết đi!” Tạ Nghi nổi giận gầm lên một tiếng, cả người đột nhiên bắn đi ra ngoài, mà Viên Thần cũng đã làm xong động tác tấn công, gần như đồng thời hô lên một câu rồi lao ra, nắm tay hai người lại lần nữa va chạm vào nhau.
“A!” Viên Thần kêu thảm một tiếng, cả người như bị điện giật, toàn bộ thân thể kịch liệt run rẩy.
Tình huống của Tạ Nghi cũng không tốt hơn Viên Thần là bao, thân thể cũng run rẩy, có thể thấy được vẻ đau đớn trên mặt.
Vài giây sau, hai người đồng thời văng ra, rơi xuống trên mặt đất. Lúc này, bộ dáng Viên Thần cực kỳ thê thảm, cả người đã hôn mê bất tỉnh, loáng thoáng có thể thấy một ít khói lên bốc lên từ trong miệng, thân thể vẫn đang tiếp tục run.
PS: Cái tên trường “Đệ nhất nam tử quân giáo” này mình không biết phải nói sao cho suông tai nên để vậy luôn nha