Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 221 : Làm lễ chào

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Edit: Phi Nguyệt



Thiếu tá thấy Lăng Lan thản nhiên rời khỏi phòng thuyền trưởng, mà thuyền trưởng vẫn đang đứng ngây người trong đó, ông không khỏi nghi ngờ, đi tới đẩy vai bạn mình: “Còn đứng đực ở đây làm gì?”



Đại tá Thiên Phương cười khổ: “Chúng ta thua không oan!”



Thiếu tá ngạc nhiên: “Vì sao ông lại nói như vậy?”



Thiên Phương thấp giọng nói nhỏ: “Lăng Lan là con trai của đại tướng Lăng Tiêu…” Vừa rồi ông còn nói muốn đi giáo huấn đại tướng Lăng Tiêu, đúng là đi tìm chết mà…



Thiếu tá thất kinh: “Cái gì?” Nhưng rất nhanh ông đã lấy lại bình tĩnh, ngẫm nghĩ tác phong hành động của Lăng Lan trong khoảng thời gian này, cái khí thế uy hiếp Thiên Phương hung tàn kia thực không giống một học sinh phổ thông có thể làm ra được…



Ông đành thở dài: “Cũng chỉ có đại tướng quân Lăng Tiêu tài năng mới nuôi ra được một đứa con yêu nghiệt như thế, quả nhiên phổ phụ không sinh khuyển tử.” Dứt lời, ông cùng đại tá Thiên Phương liếc nhìn nhau, cả hai đều có thể nhìn thấy sự kích động và mừng rỡ trong mắt người đối diện. Biết được thần tượng của bọn họ có người kế thừa làm bọn họ cực kỳ hưng phấn, nhờ đó mà cảm giác bị thất bại cũng giảm đi nhiều.



Lúc này Lăng Lan đã đi tới phòng điều khiển chính, phòng điều khiển trung tâm hiện nay do Hàn Kế Quân tạm thời phụ trách, thấy Lăng Lan tới, cậu vội vàng ra nghênh đón: “Lan lão đại, có gì cần chỉ thị sao?”



“Đừng chơi quá, tớ mong chúng ta sẽ hạ cánh đúng giờ.” Thanh âm của Lăng Lan vô cùng nhạt, như chỉ tới để nói một tiếng.



Mặt Hàn Kế Quân lập tức đỏ lên, vội cam đoan: “Tớ đã biết, Lan lão đại, lần sau tuyệt đối sẽ đáp xuống thành công!”



Như lời Lăng Lan nói, chỗ này của nhóm Hàn Kế Quân chơi vui đến sắp phát nghiện rồi, để điều khiển phi thuyền đáp xuống tọa độ chính xác là một việc cực kỳ khó, vì vậy mà nhóm điều khiển phi thuyền trong phòng trung tâm đều không muốn kết thúc nhanh như vậy, thế mới có cảnh tượng phi thuyền vài lần đáp xuống cũng không thành công, vì bọn họ còn muốn tập luyện thêm vài lần nữa.
Đúng lúc này cửa bị đẩy mạnh ra, một bóng người cao lớn hùng dũng bước vào, sau đó ngồi tựa vào ghế salon trước bàn làm việc của thiếu tướng, hai chân bắt chéo, hình tượng không coi ai ra gì.



Thiếu tướng Cảnh Nhận chỉ biết lắc đầu: “Thiên Phương, có thể nhờ cậu giữ hình tượng một chút được không? Tốt xấu gì cậu cũng là hình tượng đại diện cho quân nhân Liên bang chúng ta đấy.”



“Cũng đâu phải tôi muốn làm!” Đại tá Thiên Phương lơ đễnh nói, không có nửa phần ý tứ muốn khiêm tốn.



Thiếu tướng Cảnh Nhận đã quá quen với tính tình của ông bạn già, tất nhiên sẽ không tiếp tục cái đề tài vô nghĩa này nữa. Ông chỉ tay vào màn hình trước mặt đang dừng ở hình ảnh hai bên nghiêm trang giơ tay chào, hỏi: “Đây là chuyện gì? Lẽ nào bỗng dưng cậu lại có lòng nhân từ?”



Thiên Phương nhìn hình ảnh kia, chỉ biết cười khổ: “Miễn bàn chuyện này đi, không thì tôi sẽ tức chết.”



Thiếu tướng Cảnh Nhận cả kinh, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”



Thiên Phương buồn bực đưa bàn tay to lên vuốt mặt: “Thật là mất mặt, tôi không muốn nói…”



Ở cửa bỗng vang lên tiếng nói của một người khác: “Lão ta tất nhiên không muốn nói rồi, vì chúng tôi đã thua thảm hại.” Giọng nói này là của vị thiếu tá trên phi thuyền số bảy vừa mới bước tới cửa phòng.



“Lạc Ngưỡng, cậu cũng tới à.” Thiếu tướng Cảnh Nhận vui vẻ đứng dậy.



Thiếu tá Lạc Ngưỡng thuận tay khép cửa phòng, vừa cười vừa tiến lên đưa nắm tay của mình đụng vào nắm đấm của thiếu tướng Cảnh Nhận, đây là nghi thức gặp mặt riêng của bọn họ.