Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 222 : Dựa vào cái gì?

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Edit: Phi Nguyệt



Thiếu tướng Cảnh Nhận tỏ vẻ bất mãn: “Mỗi lần đi qua đây cậu cũng không vào ngồi uống với tôi được một ly trà.”



Thiếu tá Lạc Ngưỡng cười khổ: “Cậu cũng biết tôi và Thiên Phương còn phải trấn giữ phi thuyền số bảy mà.”



“Trước đây lẽ ra không nên cho cậu đi theo Thiên Phương, nếu theo tôi thì hiện giờ có lẽ cậu đã lên đại tá rồi.” Thiếu tướng Cảnh Nhận liếc xéo Thiên Phương, như thể đang oán giận ông làm lỡ tiền đồ của Lạc Ngưỡng.



Đại tá Thiên Phương chỉ đành sờ mũi mình mà không dám lên tiếng, đúng là trước đây ông đã lôi kéo Lạc Ngưỡng đi theo, vì ông biết với cái tính cách tùy tiện cẩu thả của mình không thể xử lý tốt được những việc vặt vãnh trên tàu, nhất định phải có một người bạn tin tưởng được giúp ông, và Lạc Ngưỡng chính là sự lựa chọn tốt nhất.



“Vậy, sao lần này hai người lại xuống tàu?” Cảnh Nhận tò mò.



Lạc Ngưỡng trả lời: “Bởi vì số bảy đang phải thiết lập lại hệ thống nên chúng tôi có thời gian rảnh rỗi.”



“Thiết lập lại hệ thống?” Sắc mặt Cảnh Nhận hơi thay đổi, “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Trừ phi phát sinh chuyện lớn gây xáo trộn hệ thống nếu không đâu cần thiết lập lại, xem ra lần này tàu số bảy thực sự xảy ra chuyện lớn.



Lạc Ngưỡng và Thiên Phương liếc nhìn nhau, miệng cười khổ, cuối cùng vẫn là Lạc Ngưỡng phải nói ra: “Kỳ thực việc này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, phi thuyền của chúng tôi bị đám học sinh mới từ tinh cầu Doha khống chế.”



“Bị khống chế?” Cảnh Nhận thấy nét mặt bất đắc dĩ của hai người, nhất thời kinh hoảng. “Lẽ nào quyền khống chế phi thuyền bị chuyển đổi?”



Thiên Phương đau khổ nói: “Đúng vậy!” Nếu không vì nguyên nhân này thì sao nhóm học sinh đó có thể đe dọa được cao thủ cấp lĩnh vực như ông.



Một lúc lâu sau vẻ mặt của Cảnh Nhận mới dần phục hồi lại, sắc mặt ông ngưng trọng: “Chuyện này không thể để quân bộ biết, nếu không cả hai người sẽ phải chịu xử phạt, thậm chí làm không khéo còn bị đưa ra tòa án quân sự.”
Có vài người tới trước thấy thế bèn đứng lên, tìm một chỗ cách xa bọn Lăng Lan.



Bỗng Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt tới gần Lăng Lan, mở lời: “Lan lão đại, chúng tôi có chuyện tìm cậu thương lượng.”



Lăng Lan đưa tay ra dấu bảo hai người ngồi xuống.



Lý Anh Kiệt lạnh lùng liếc xung quanh phòng ăn, thấy sự địch ý mơ hồ của những học sinh khác, cậu cười lạnh: “Xem ra bọn họ đều không chào đón chúng ta.”



Vũ Cảnh cười: “Có phải lúc đi vào trông chúng ta quá kiêu ngạo không?”



Lăng Lan suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Có thể! Xem ra, càng nhiều tân sinh đến, sự thù địch của chúng ta càng tăng.”



Lý Anh Kiệt đang định lên tiếng thì thấy có mười mấy người tiến đến muốn gây khó dễ cho nhóm học sinh ngồi ngoài cùng, cậu nhíu mày, nói: “Có người muốn tìm chúng ta gây phiền phức?”



Vũ Cảnh cũng nhìn thấy: “Bọn họ không phải học sinh thuộc học viện đồng quân trung tâm chúng ta, là học sinh của trường đồng quân khác trong Doha.”



Tề Long quay sang nhìn Lăng Lan. “Có muốn ra tay không?” Cho dù những người đó không thuộc học viện của bọn họ nhưng cũng đến từ Doha, cùng là người trong một tinh cầu, Tề Long không muốn thấy họ bị bắt nạt.



“Chuyện này giao lại cho Lý Anh Kiệt là được rồi.” Lời nói của Lăng Lan khiến cả đám kinh ngạc quay đầu nhìn cô.



Lý Anh Kiệt bất mãn: “Vì sao?” Cậu không phải là đàn em của Lăng Lan, dựa vào cái gì mà muốn ra lệnh cho cậu?