Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 244 : Mục tiêu của tôi
Ngày đăng: 12:58 30/04/20
Edit: Phi Nguyệt
Vẻ mặt của Vũ Cảnh trở nên nghiêm túc: “Xem ra chúng ta phải cố gắng nhiều hơn nữa! Mong rằng hai năm sau đoàn Tân Sinh chúng ta có thể trở thành một trong bốn thế lực đứng đầu trường, khi đó đám người của Lôi Vương có muốn động đến chúng ta cũng phải cân nhắc.”
“Một trong?” Lăng Lan lạnh lùng liếc mắt qua Vũ Cảnh. “Mục tiêu của cậu chỉ có vậy?”
Vũ Cảnh ngạc nhiên: “Lan lão đại…”
“Mục tiêu của tôi không phải là một trong những thế lực của trường nam sinh quân giáo.”
Câu nói của Lăng Lan thực sự khiến Vũ Cảnh mê man, không hiểu rõ ý của cô, nhưng câu tiếp theo của Lăng Lan khiến Vũ Cảnh phải sợ hãi. Lăng Lan dựng thẳng một ngón tay chỉ lên trời, lạnh lùng nói: “Mục tiêu của tôi là thống nhất các thế lực trong trường quân giáo, tức là, khi tôi tốt nghiệp, ở trong trường đệ nhất nam sinh quân giáo này chỉ có một thế lực duy nhất, chính là thế lực của chúng ta!”
Gương mặt Lăng Lan lạnh lùng, những lời cô nói ra hoàn toàn nghiêm túc, mặc dù vóc người không cao to nhưng khí thế kia tuyệt đối trấn áp được tất cả mọi người. Vũ Cảnh lại một lần nữa cảm thấy sự chênh lệch giữa mình và Lăng Lan. Lăng Lan có thể trở thành lão đại khôngchỉ bởi vì cô có sức mạnh hơn người, mà còn vì cô có những suy nghĩ táo bạo, dám làm những điều mà người khác không bao giờ nghĩ tới.
Bỗng ở phía cửa ra vào vang lên âm thanh: “Được lắm! Lan lão đại, chỉ bằng những lời này, Lý Anh Kiệt tôi chân chính thừa nhận cậu là lão đại của tôi.”
Vũ Cảnh không cần quay đầu nhìn cũng biết người vừa tới là ai, cái tên Lý Anh Kiệt kiêu ngạo bạo miệng này rốt cuộc cũng nói ra lời thần phục Lăng Lan.
Hàn Dục và Vệ Quý ở bên cạnh vẫn luôn chú ý thái độ của Lý Lan Phong, cả hai hơi cau mày suy nghĩ. Đây là chuyện mà họ vẫn luôn lo lắng, Lý Lan Phong lúc nào cũng thể hiện phong thái đạm nhạt, ôn hòa không dã tâm, bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh, nhưng một quân giáo sinh xuất sắc về mọi mặt như cậu ta có thể không có dã tâm được sao? Cả hai không tự chủ lại liếc nhìn lần nữa, nơi đáy mắt tràn đầy hồ nghi.
Vệ Quý thu hồi tầm mắt, cố gắng đè hoài nghi trong lòng xuống, anh ta đứng lên tươi cười, nói: “Triệu Thuân, cậu đứng mãi ở cửa làm gì thế, còn không mau qua đây ngồi? Vừa đúng lúc bên cạnh tớ cũng có một thiên tài đến từ Vô Cực, cậu tới làm quen một chút.” Vệ Quý chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, ý muốn Triệu Thuân qua ngồi cùng.
Triệu Thuân vốn muốn thờ ơ đứng bên ngoài nhìn mấy người này ngấm ngầm đấu đá nhau, thấy Vệ Quý bắt chuyện với mình, trên mặt Triệu Thuân hiện lên nét cười hứng thú, anh ta bước đến gần và nhìn sang cậu thiếu niên trông có vẻ biếng nhác ở bên cạnh Vệ Quý, Triệu Thuân hỏi: “Là thiên tài điều khiển cơ giáp à?”
Sắc mặt Vệ Quý hơi đông cứng lại, buồn bực nói: “Triệu Thuân, cậu biết rõ những học viên mới vào trường chỉ vừa mới được tiếp xúc với cơ giáp thôi, cho dù có thiên phú hơn người cũng đâu thể giỏi nhanh đến vậy được.”
Triệu Thuân ra vẻ bất mãn trừng mắt với Vệ Quý: “Cậu biết thừa tớ chỉ có hứng thú đối với điều khiển cơ giáp, còn gọi tớ qua đây làm gì?”
Vệ Quý bất đắc dĩ nhìn Triệu Thuân, cười khổ: “Được rồi, được rồi, là tớ sai, nhưng cậu Vương Huy này là thiên tài cách đấu ở tinh cầu Vô Cực chúng tớ đấy, trình độ của cậu ta đã đến đoạn cuối đỉnh cấp tỉ mỉ, chỉ còn kém một chút nữa là đột phá cấp khí kình.” Trong lời nói của Vệ Quý mơ hồ mang theo cả niềm tự hào.
Mấy năm nay ở trường đệ nhất nam sinh quân giáo, chỉ có một mình Trương Kinh An khi nhập học là đạt sơ cấp khí kình, những người khác dù có thiên phú tốt đến mấy cũng chỉ được đỉnh cấp tỉ mỉ. Kể cả người mạnh nhất trường hiện tại là Lôi Vương Kiều Đình, năm đó khi mới vào trường cậu ta cũng chỉ mới đứng ở đỉnh cấp tỉ mỉ, vẫn còn kém một bậc so với Vương Huy.
Chỉ có điều, trong thời gian đầu học tập ở trường, Lôi Vương đã biểu hiện ra thiên phú điều khiển cơ giáp kinh người của mình, sang năm thứ hai hắn đã bắt đầu áp chế được Trương Kinh An, và đến bây giờ thực lực của hắn càng bỏ xa mấy kẻ được gọi là thiên tài lúc ban đầu, trở thành người mạnh nhất trường nam sinh quân giáo.