Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 266 : Anh em Lý gia!

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Mà Chu Á lại trầm mặc một chút sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Quả thật học trưởng Lý cười thực ôn hòa vô hại, nhưng lúc cười lên em sẽ cảm thấy khẩn trương vô cùng, có thể do đây là lần đầu tiên em tiếp xúc với vởi Lý học trưởng nên có cảm giác là lạ…”  Chu Á có chút hoang mang nói.



Hàn Dục không chờ Chu Á nói xong liền vỗ tay nói: “Xem, Chu Á cũng có cảm giác giống tớ…”



Lời này làm Chu Á cười khổ, kỳ thật hắn cũng nói không rõ cảm giác khẩn trương của mình là vì sao nhưng chắc chắn không phải giống như Hàn Dục nói, cho rằng Lý Lan Phong cười dối trá, rõ ràng là một vị học trưởng ôn hòa, vì sao Hàn Dục đoàn trưởng lại kiêng kị đối phương như vậy?



Đương nhiên Chu Á cho dù có nghi vấn cũng không nói ra miệng, dù sao chuyện những người có quyền kiêng kỵ đấu đá lẫn nhau là chuyện bình thường, cho dù không có lý do gì thì đôi khi chỉ vì một chút quyền lực nhỏ mọi người cũng có thể dồn nhau vào chỗ chết, huống chi bây giờ là xem nhau không vừa mắt.



Bất quá, Chu Á cũng không để ý, bởi vì cách làm của Hàn Dục có thể giúp hắn quét sạch chướng ngại trên con đường trở thành quân sư của đoàn Vô Cực, phải biết rằng ở bên trong Vô Cực, Lý Lan Phong được công nhận là quân sư của đoàn,  có uy vọng rất lớn trong lòng đoàn viên. Nếu không có sự hỗ trợ của Hàn Dục thì chỉ dựa vào biểu hiện chính hắn chỉ sợ là phải chờ tới khi Lý Lan Phong tốt nghiệp thì mới có thể tiếp nhận chức quân sự này.



Nhưng là một người có dã tâm, Chu Á cũng không muốn lãng phí 2, 3 năm ở trường như vậy, hắn khát vọng có thể một bước bước lên trời, khát vọng có thể bày ra năng lực của chính mình, khát vọng được người người kính nể.



Cứ như vậy Chu Á trầm mặc tựa như cam chịu cách nói của Hàn Dục, cũng cảm thấy Lý Lan Phong không ổn……



Rời đi khu ghế lô của Vô Cực, hai người Triệu Thuân và Lý Lan Phong cũng không biết những chuyện đã phát sinh trong khu ghế lô, bọn họ đi đến cuối con đường thì ngoài ý muốn gặp phải hai người Lý Thì Du và Vân Tu.



Bốn người chạm mặt, đều sửng sốt nhìn nhau ……



Nụ cười trên mặt Lý Thì Du lặng yên mà biết mất rồi hiện vẻ hoang mang, người mang mặt nạ trước mặt này tản ra nụ ôn hòa vô cùng quen thuộc…



Cảm xúc Lý Lan Phong nhanh chóng thay đổi, anh cười làm một động tác chào quân đội  rồi nói: “Lý Thì Du, thủ tịch đoàn quân y nghiên cứu chuyên nghiệp, nghe danh đã lâu.”
Tổ trưởng mang bốn người Lý Thì Du đi đến một khoang trị liệu khác, khoang này là của tân sinh năm nhất, mấy người thiếu niên đang đứng chung quanh khoang nhìn mấy người bọn họ tới gần thì nhịn không được mà khẩn trương nghiêm túc nhìn chằm chằm, giống như cảnh giác bọn họ có thể gây thương tổn đến anh em của mình.



Lý Lan Phong nhìn đến nơi này thì âm thầm gật đầu, đoàn Tân sinh so với trong tưởng tượng của anh còn đoàn kết hơn nhiều, xem ra quả thật không thể coi thường.



Tổ trưởng chỉ chỉ khoang trị liệu rồi nói với Lý Thì Du: “Đây là một học sinh năm nhất, kinh mạch và nội tạng của cậu ta bị thương rất nặng, thậm chí có thể nói là đã mất nửa cái mạng, bất quá năng lực tự lành của cậu ta thật sự rất mạnh, nếu có thể kết hợp với thuốc ở nơi này thì trong vòng ba tháng là có thể khôi phục lại như thường.”



Lý Thì Du bước tới gần thì nhận ra người thiếu niên này chính là người đã xuất chiến sau Lý Anh Kiệt, một người bất khuất kiên cường. Chỉ xem độ tàn khốc của trận đấu thôi mà cũng nhịn không được rung động, vốn cho rằng vết thương của cậu ta ít nhất cũng phải mất nửa tháng mới có thể tốt lên một chút, không nghĩ tới chỉ cần ba tháng là có thể lành lặn như thường, xem ra tố chất thân thể của thiếu niên này vô cùng mạnh.



Tổ trưởng lại chỉ vào khoang trị liệu bên cạnh nói: “Đây cũng là học sinh năm nhất, vết thương của cậu ta cũng rất nặng, xương bả vai tay trái vỡ vụn hoàn toàn, không mất hai ba tháng dưỡng thương là không thể tốt lên được.”



Lý Thì Du vừa đi qua thì liền thấy Lý Anh Kiệt đang rên rỉ, vẻ mặt thống khổ nằm trong khoang trị liệu, ở bên ngoài khoang thậm chí còn nghe thấy tiếng rên rỉ mơ hồ, hoàn toàn đối lập với người bạn đồng niên bên cạnh. Đều là năm nhất, cùng là bị thương nhưng không nặng bằng người ta, thế mà người ta có thể cố nén chịu đau mặt không đổi sắc nằm tĩnh dưỡng còn mình thì rên rĩ gây ồn ào.



Lý Thì Du tức khắc tâm tình chuyển xấu, anh hừ lạnh một tiếng nói: “Chỉ là bị thương một chút liền biểu hiện khó nhìn như vậy, thật là ném hết mặt mũi Lý gia.”



Lý Anh Kiệt đang nằm trong khoang trị liệu bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc từ bên ngoài thì mở choàng mắt, hai mắt cậu ngay lập tức mở to, kinh ngạc nhìn người đang đứng trước mặt. Vì sao người anh họ thứ hai của cậu lại xuất hiện ở chỗ này?



Tuy việc Lý Thì Du lúc trước vi phạm mệnh lệnh của ông nội, từ bỏ thân phận người thừa kế Lý Anh Kiệt không biết rõ toàn bộ nhưng cậu cũng biết một chút. Chỉ là cậu không thể tưởng được người anh họ này lại xuất hiện trong trường quân đội, thậm chí còn mặc bộ đồng phục màu trắng mà cậu hâm mộ vô cùng. Điều này có nghĩa là Lý Thì Du đã là thủ tịch đứng đầu một ngành, đây tuyệt đối không phải là chuyện đơn giả.



Cho dù là kiêu ngạo như Lý Anh Kiệt cũng đành tử bỏ mục tiêu trở thành thủ tịch, bởi vì Lý Anh Kiệt biết trong ngành điều khiển cơ giáp mà cậu chọn, nếu nói Lăng Lan – Lan lão đại đứng thứ hai thì tuyệt đối không có ai dám nhận mình đứng thứ nhất.