Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 277 : Muốn chết!

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Gần như ngay lập tức, Lạc Lãng rên rỉ một tiếng, sau đó cậu mở mắt và nhìn thấy gã thanh niên mặc áo đồng phục trắng đang mỉm cười nhìn mình. Sắc mặt Lạc Lãng biến đổi, cậu biết lúc đấy mình đã thất bại, vẫn không thể rời khỏi đó và đã bị đối phương bắt sống.



Cậu định vùng dậy thì chợt nghe thấy trên đầu vang lên âm thanh kim loại, Lạc Lãng ngẩng đầu và phát hiện hai tay mình đang bị khóa chặt bởi hai sợi xích sắt, tác dụng của thuốc mê chưa hoàn toàn biến mất nên cậu vẫn cảm thấy cơ thể mình mềm yếu không còn sức lực.



Lạc Lãng nhanh chóng bình tĩnh lại, cậu mở miệng hỏi: “Mày là ai? Thuộc thế lực nào? Tại sao lại muốn bắt tao?” Giọng nói của Lạc Lãng khàn khàn, có phần suy yếu, nhưng khi nghe vào trong tai Thi Minh Nghĩa tự dưng lại khiến hắn cảm thấy nhộn nhạo.



“Thi Minh Nghĩa, chủ tịch hội học sinh năm tư của chuyên ngành chỉ huy tinh hạm chuyên nghiệp, Phó đoàn trưởng đoàn cơ giáp Thiên Cơ, còn vì sao tôi lại bắt cậu à?” Thi Minh Nghĩa mỉm cười đưa tay xoa gương mặt mềm mịn của Lạc Lãng, vẻ mặt gã không giấu nổi vẻ si mê, gã nói. “Là bởi vì tôi thích cậu đó…”



Lạc Lãng chán ghét muốn tránh né ngón tay của Thi Minh Nghĩa nhưng không thành công, lại bị lời nói của gã làm cho sửng sốt, Lạc Lãng nhanh chóng hiểu ra, cậu nổi giận: “Buông, đồ biến thái.”



“Biến thái? Nếu thích cậu mà phải trở thành biến thái tôi cũng cam chịu!” Trên mặt Thi Minh Nghĩa lộ ra vẻ cười khổ, biểu hiện này làm Lạc Lãng một lần nữa ngẩn người, nhưng cậu nhanh chóng tỉnh táo lại.



Cậu mắng: “Mày đương nhiên là biến thái, nếu không làm sao có thể làm ra hành vi bắt người như thế này?”



Thi Minh Nghĩa sững người, hắn đưa tay lên đỡ trán, hai mắt nhắm nghiền như đang cố chịu đựng thứ gì đó. Nụ cười hiền hòa chân thành trên mặt hắn đã biến mất, khi đôi mắt kia mở ra chỉ còn âm trầm và dữ tợn: “Vẫn không được? Chẳng ngờ tinh thần lực của mày lại mạnh như vậy, một lần nữa cắn trả tao. Xem ra, trước tiên anh mày phải cho mày nếm thử cảm giác sướng muốn chết, mày mới chịu thuần phục rồi.”



Dứt lời, hắn bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người. Đồng tử trong mắt Lạc Lãng co lại, cậu hung hăng dùng răng cắn chặt môi mình, ý đồ muốn dùng cơn đau chống lại hiệu lực của thuốc, đồng thời cậu liều mạng vận chuyển khí kình trong cơ thể mình, hy vọng có thể khôi phục được ít nhiều.



Lạc Lãng chuẩn bị muốn đồng quy vu tận với đối phương, cậu không cam lòng để bị chịu nhục như vậy…
Thấy Thi Minh Nghĩa chó cùng dứt giậu muốn kiềm chế Lạc Lãng, Lăng Lan gầm lên một tiếng nặng nề.



Tiếng hét này làm cơ thể vừa vọt lên của Thi Minh Nghĩa bắn ra, đập lên mặt đất, tiếp sau đấy, một đạo tinh thần lực mạnh mẽ trực tiếp công kích não vực của hắn, Thi Minh Nghĩa cảm thấy đầu mình như bị ai đó nện cho một búa điếng người, gần như ngay lập tức một tiếng “ba” rất nhỏ khẽ vang lên trong đầu khiến hắn cảm thấy đầu mình như bị nổ tung, cả người lăn ra bất tỉnh nhân sự.



Lăng Lan lắc người, đi tới bên cạnh Lạc Lãng, cô hỏi: “Lạc Lãng, cậu cảm thấy thế nào?”



“Vẫn còn tốt. Lão đại! Cả người tớ không còn chút sức lực nào nữa.” Gương mặt Lạc Lãng ửng đỏ, xuân dược trong cơ thể bắt đầu phát tác, vì ở giai đoạn đầu nên dược lực chưa quá lợi hại, Lạc Lãng vẫn có thể nhịn được. Trong lòng cậu ta vô cùng xấu hổ vì mình bị bắt đi đơn giản như vậy, còn làm phiền Lan lão đại phải tới cứu cậu ta nữa.



“Thuốc mê?” Lăng Lan thử dò xét trong cơ thể Lạc Lãng, phát hiện thuốc mê đã bị tiêu trừ gần hết, chỉ cần kiên trì chờ đợi thêm một lúc nữa là cơ thể của Lạc Lãng sẽ khôi phục như bình thường, nhưng cô cũng phát hiện ra trong cơ thể cậu ấy còn một loại thuốc kỳ quái khác tồn tại.



Lăng Lan hơi hoang mang: “Đây là cái gì?”



“Lão đại, Lạc Lãng bị trúng xuân dược.” Thấy tình huống của Lạc Lãng, Tiểu Tứ đã đi hỏi các vị đạo sư trong không gian học tập. Vừa hỏi ra miệng, nó đã bị đạo sư số chín đá bay ra ngoài, đạo sư số năm còn dùng vẻ mặt đáng khinh cười nó, may mà đạo sư số bốn thấy nó đáng thương bèn lặng lẽ nói cho nó biết đáp án… Nhưng mà, xuân dược là cái quái gì? Tiểu Tứ quyết định phải đi tra tư liệu một chút.



“Cái gì? Xuân dược?” Gân xanh trên trán Lăng Lan nảy lên, cô quét một ánh nhìn lạnh giá về phía tên Thi Minh Nghĩa đang nằm trỏng chơ trên mặt đất. Lăng Lan không do dự đưa chân ra đạp lên lưng của đối phương, sau đó hung hăn nghiến chân xuống, tiếng xương gãy đứt lập tức vang lên, xương sống lưng của Thi Minh Nghĩa đã bị Lăng Lan nghiền nát.



“Có giải dược không? Tiểu Tứ lục soát quanh đây xem sao.” Lăng Lan vừa chỉ đạo vừa đem xiềng xích trên tay Lạc Lãng bóp nát.