Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 380 : Tách ra

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Edit: Phi Nguyệt



Nhóm người Đường Ngọc ở tại hậu phương lo chi viện từ xa cho tiền tuyến, vì tất cả bọn họ đều là cơ giáp sĩ đặc cấp và Vương bài nên biết tin tức có nhóm phi thuyền địch mới hạ xuống sớm hơn những người khác.



Đường Ngọc cấp tốc khóa chặt một nhóm phi thuyền của địch, nhìn thấy ngoại hình quen thuộc của những cơ giáp này, gương mặt ông khẽ thay đổi, ngay sau đó ông nhanh chóng chuyển mục tiêu sang nhóm phi thuyền khác và phát hiện kẻ địch vừa xuất hiện hầu hết đều là cơ giáp cấp vương bài cùng cơ giáp đặc cấp, số lượng của bọn chúng rất nhiều, trên dưới cỡ… năm trăm chiếc.



Đường Ngọc biết đây hẳn là đội quân át chủ bài của kẻ địch, cũng có nghĩa trận chiến đấu cuối cùng sắp nổ ra.



Là giáo viên có quân hàm cao nhất ở đây, Đường Ngọc quyết định rất nhanh, ông mở  kênh nội bộ rồi lên tiếng ra lệnh trong đó: "Những giáo viên của trường quân giáo từ  đặc cấp trở lên lập tức dựa sát vào tôi…"



Các giáo viên đang phân tán xung quanh nghe được hiệu lệnh của Đường Ngọc lập tức dừng súng trong tay, điều khiển cơ giáp bay gần về phía Đường Ngọc. Không đến một phút sau bọn họ đã hoàn thành mệnh lệnh của ông.



Đường Ngọc chia sẻ những hình ảnh mình thu được cho các giáo viên đồng thời chia bọn họ ra thành từng đội và dặn dò chỉ cần những phi thuyền địch này tiến vào trong không phận của hành tinh, phải nhanh chóng xạ kích nghênh đón địch.



Trên mặt đất, những người bảo vệ ở bên dưới đều là bộ đội thiết giáp của Liên bang, một khi cuộc chiến nổ ra, người đầu tiên thua thiệt chính là những chiến sĩ này, đây cũng chính là lý do vì sao Đường Ngọc quyết định chuyển chiến trường lên không trung. Hơn nữa, đằng sau lưng những bộ đội thiết giáp này chính là khu trại của nhóm quân giáo sinh không có năng lực phản kháng, vì an toàn của các học sinh, Đường Ngọc không cho phép trận chiến tiến hành ở dưới mặt đất.



Tất cả các giáo viên đều biết trận chiến đấu này vô cùng bất lợi đối với bọn họ, bởi vì trong nhóm bộ đội thủ hộ cho hành tinh mới có quá ít Vương bài sư sĩ, cho dù có thêm những giáo viên như bọn họ vẫn không thể so sánh với số lượng Vương bài sư sĩ của kẻ địch.



Đúng lúc này, Kiều Đình vừa phát hiện tình huống không ổn nên chạy tới, lo lắng hỏi: "Thày Đường Ngọc, chúng ta nên làm gì bây giờ?"




Đoàn trưởng Kiều Đình quá kiêu ngạo, một khi đã đưa ra quyết định sẽ không nghe lời bất cứ ai nữa. Mặc dù đây chính là sự tự tin nhất định phải có ở những người thành công nhưng anh vẫn cảm thấy Kiều Đình quá mức tự tin, điều này chưa chắc đã tốt đối với tương lai của đoàn, đây cũng là nguyên nhân mà lần này anh ta mượn mệnh lệnh của đạo sư Đường Ngọc để cự tuyệt đi theo hành động cùng Kiều Đình.



Hai người bạn bên cạnh thoáng trầm mặc mấy giây, một người cười khổ: "Tớ còn phải suy nghĩ, dù sao đó cũng là chuyện sau này, hiện tại vẫn nên nghĩ cách làm sao sống sót được đã."



Lời nói của cậu ta vô cùng có đạo lý, cả ba người đều hiểu nếu bọn họ không thể sống sót trong trận chiến này thì tất cả tương lai đều chỉ là lời nói suông mà thôi. Cả bọn điều khiển cơ giáp về tới đội ngũ của Liên bang phía dưới mặt đất, nâng súng laser lên bắn phụ trợ cho các bộ đội phía trước đang chống cự thế tấn công mạnh mẽ của kẻ địch.



Người đoàn viên còn lại trong ba người nãy giờ vẫn một mực giữ yên lặng bỗng gửi tin mật cho người thanh niên muốn ghi danh vào quân đoàn số 23 kia: "Khi nào đi ghi danh vào quân đoàn số 23 nhớ gọi mình một tiếng."



Nghe được câu này, người đoàn viên kia hơi lộ ra nụ cười, xem ra không chỉ có một mình anh ta phát hiện ra vấn đề của Kiều Đình…



Lúc này, Kiều Đình đang nhanh chóng mang theo mười hai đoàn viên chạy cách khu trại một khoảng xa, mặc dù hắn rất tự tin vào năng lực của mình nhưng kẻ địch trước mắt quá đông, bọn hắn lại là những quân giáo sinh thiếu kinh nghiệm chiến đấu nên rõ ràng khó có thể lăn lộn trong đám quân địch. Quân giáo sinh như bọn hắn muốn phát huy sức mạnh nhất định phải rời xa chiến trường chính.



Kiều Đình tin tưởng, ở nơi khác trong trường quân giáo nhất định cũng có phi thuyền địch tập kích, và mục tiêu của hắn chính là những kẻ địch này, đây là lý do vì sao hắn muốn đưa mười hai đội viên rời khỏi chiến trường.



Bất tri bất giác đội ngũ do Kiều Đình dẫn đầu lại đi vào cùng một đường với đội của Lăng Lan, chỉ là một đội vì muốn đảm bảo an toàn cho các đội viên mà đi về phía khu trại, còn một đội vì muốn có được chiến tích mà lựa chọn rời đi.



Chiến đấu vẫn tiếp tục nổ ra, trận chiến ngày càng căng thẳng, cho dù là các chiến sĩ Liên bang hay các đạo sư trường quân giáo đều bị cuốn vào vòng xoáy chiến đấu. Bọn họ ngoại trừ chiến đấu chỉ còn biết chiến đấu và chiến đấu, chỉ cần không chết, bọn họ vẫn đứng dậy tiếp tục chiến, không ngừng dù chỉ một giây vì tất cả đều không biết trận chiến này khi nào sẽ kết thúc…