Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 381 : Lăng tướng quân

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Edit: Phi Nguyệt



Từ lúc phát hiện bị địch tập kích đến nay đã trôi qua được hai giờ, đêm tối đen như mực, kẻ địch vẫn chưa phá vỡ được phòng tuyến của bộ đội trên mặt đất, nhân số của kẻ địch phần nhiều là cơ giáp đặc cấp, chiến lực không quá mạnh mẽ nên chiến tranh vẫn lâm vào trạng thái giằng co.



Chỉ huy trưởng của bộ chỉ huy mặt đất phải đối mặt với những báo cáo thương vong được gửi đến liên tục, lòng ông đã có cảm giác chết lặng, ban đầu ông còn đau lòng, đến giờ chỉ còn bình tĩnh trước những báo cáo này bởi vì chính ông cũng không biết mình có hy sinh ở trên tinh cầu này như những chiến sĩ kia hay không.



Đột nhiên quan tham mưu la lên: "Nhìn kìa, phía trên là cái gì vậy…" Anh ta là người phụ trách giám sát toàn bộ chiến trường, thời thời khắc khắc phải quan sát màn hình lớn treo trên vách tường của sở chỉ huy.



Chỉ huy trưởng nghe thấy tiếng hô này bèn vội vàng hạ báo cáo xuống, ngẩng đầu lên nhìn phía không trung của khu trại, nơi đó xuất hiện hai cơ giáp sáng lấp lánh làm ông lóa mắt, bề ngoài của chiếc cơ giáp kia quá quen thuộc khiến ông mất bình tĩnh: "Mẹ kiếp! Bọn chúng có để chúng ta sống không đây!"



Lúc này, hầu như tất cả mọi người có mặt trên chiến trường đều phát hiện ra hai cơ giáp đang đứng lơ lửng giữa trời, ngoại hình của hai cơ giáp này quá to lớn và chói lóa nên muốn xem nhẹ nó cũng không được. Chiến trường tranh đấu kịch liệt như bị nhấn nút tạm dừng, hai phe địch ta không hẹn mà cùng thu tay lại. Quân địch nhìn thấy phù hiệu quen thuộc trên ngực của hai cơ giáp này lập tức hoan hô ầm lên, còn những chiến sĩ Liên bang Hoa Hạ cùng các đạo sư của trường quân giáo đều lâm vào tuyệt vọng.



Đường Ngọc vừa đánh bại một Vương bài cơ giáp, ông nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của đám đạo sư xung quanh mình, rồi một giây sau toàn bộ chiến trường bỗng yên tĩnh một cách đáng sợ, ông ngạc nhiên ngẩng đầu và nhìn thấy hai cơ giáp đang đứng giữa trời kia. Ánh mắt ông co rút, bàn tay đang múa trên bảng điều khiển bỗng chốc cứng đờ.



Theo phản xạ, Đường Ngọc nhìn thoáng qua khu trại ở phía dưới, dường như ông đã nhìn thấy vận mệnh sau cùng của tất cả mọi người. Đột nhiên nghĩ tới điều gì, ông nhanh chóng thao tác trên bảng điều khiển, kiểm tra vị trí đệ tử Kiều Đình đắc ý nhất của mình, nhưng ông phát hiện đối phương đã thoát khỏi phạm vi của khu trại và đang đi sâu về hướng trường quân giáo.



Trong lòng Đường Ngọc vừa mừng vừa kinh hãi, sợ là vì Kiều Đình đã không nghe mệnh lệnh của ông mà tự ý hành động, rời khỏi phạm vi bảo hộ của ông, nếu như có chuyện gì phát sinh ông không thể đến ngay để bảo vệ hắn, nhưng lại vui vì nhờ thế mà hắn rời khỏi khu trại, có lẽ sẽ tìm được đường sống. Không còn đường lùi, đôi mắt Đường Ngọc ánh lên nét lạnh lẽo, trong lòng đột nhiên hạ một quyết định, ông sẽ dẫn đầu tất cả các giáo viên dùng hết khả năng dẫn dụ hai cơ giáp cấp Hoàng này kéo đi nơi khác để cho bọn Kiều Đình tranh thủ thêm thời gian chạy trốn.




"Thiếu tá Đường Ngọc!!!" Tất cả các giáo viên đều hoảng sợ hô lên. Ai nấy đều biết rõ, một khi bị "con đường tử vong" bắn trúng, Đường Ngọc chắc chắn khó thoát khỏi cái chết. 



Mắt thấy chùm tia sáng màu đen sắp cắn nuốt cơ giáp của Đường Ngọc thì…



"Bành!"



Chùm tia sáng màu đen đột nhiên bị một năng lượng mạnh mẽ cản lại, sau đó nhanh chóng tiêu tán sạch sẽ, cơ giáp của Đường Ngọc lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người mà không tổn hao chút nào, chuyện gì vừa xảy ra vậy?



Dù Đường Ngọc là người trong cuộc nhưng cũng vô cùng ngạc nhiên, vốn ông đã chuẩn bị hy sinh chính mình để tiêu hao phần nào năng lượng của "con đường tử vong", giúp giảm bớt tổn thương cho khu trại phía dưới, nhưng không ngờ ngay lúc ông sắp bị đánh trúng thì đột nhiên ở đâu đó phóng tới một chùm sáng màu xanh lam, cản lại đòn tấn công của "con đường tử vong" và cứu ông.



Ông vô thức nhìn về phương hướng chùm tia sáng màu xanh lam được bắn tới, ngay trên bầu trời đêm, một khung cơ giáp đang cấp tốc bay về phía này, chỉ mấy giây sau toàn bộ hình thể của cơ giáp đó đã hiện ra ở trước mắt mọi người.



Vừa nhìn thấy cơ giáp này, hai mắt Đường Ngọc lập tức phiếm hồng, ông giống như một đứa trẻ bị bắt nạt cuối cùng cũng nhìn thấy người mình có thể dựa vào, ông nghẹn ngào hô to: "Lăng tướng quân!"



Dùng thiết bị khuếch đại âm thanh nên tiếng gọi này của ông vô cùng vang dội, giúp tất cả mọi người trên chiến trường đều nghe thấy rõ ràng.