Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 492 : Chỉ có sinh tử, không có thiện ác!

Ngày đăng: 13:02 30/04/20


Nếu không phải chiến đội Kiều Đình nhớ kỹ quy định của đại hỗn chiến là không được bắn về phía khoang điều khiển thì chỉ với đợt tập kích bất ngờ này, người của trường Hồng Nhạn nhất định sẽ gãy cánh không ít.



Nhưng cho dù như vậy, vẫn có không ít màn hình cơ giáp nhấp nháy đèn đỏ báo một câu “Bạn đã hy sinh!” Thông báo này thông báo cho đội viên biết mình đã bị knockout, điều này làm cho người đang nằm trong khoang điều khiển ảo não không thôi, đại hỗn chiến vừa mới bắt đầu mà bọn họ chưa làm được gì mà đã bị loại…. Kiều Đình này quá ti bỉ, vậy mà giả vờ hợp tác rồi hạ ngoan tay, chẳng lẽ không sợ kích động mọi người sao?



Bọn họ phẫn nộ thì phẫn nộ nhưng cũng chỉ có thể khống chế cơ giáp đáp xuống mặt đất, chờ máy bay vận chuyển của đại hỗn chiến đến đưa bọn họ về khu nghỉ ngơi. Bọn họ quyết định trở về liền nhìn chằm chằm Kiều Đình, muốn xem bọn hắn cuối cùng hội có kết cục gì.



Kiều Đình mê hoặc đối thủ, đánh đối phương một cái trở tay không kịp, nhưng mà đối thủ cũng không phải ăn không nằm chờ chết, vẫn có vài người có thực lực siêu cao, bọn họ phản ứng cực nhanh, thuận lợi tránh thoát chiến đội Kiều Đình âm hiểm đánh lén.



Kiều Đình thấy thế, cánh tay phải mạnh huy gạt. Nhóm đội viên nhìn đến cái động tác này, chỉ cần là cơ giáp cận chiến hay cơ giáp tổng hợp đều nhanh chóng cất vũ khí nóng, rút vũ khí lạnh, ào ào đánh về phía mấy cơ giáp còn sót lại.



Mà cơ giáp viễn trình thì nhanh chóng thay vũ khí viễn trình, nhắm ngay mấy cơ giáp đang giãy dụa bỏ chạy mà bắn.



Đây là một trận chiến chỉ có 1 bên đánh, tuy rằng trường Hồng Nhạn cũng muốn dùng chiêu hại mình hại người ý đồ kéo theo mấy đệm lưng, nhưng cơ giáp viễn trình lại luôn theo sát bọn họ, khiến bọn họ không thể đạt được mục đích, chỉ cần nhìn cơ giáp nào có dị động thì nhóm viễn trình liền hạ cò súng, đem đối thủ đánh hạ, nhượng đối phương chỉ có thể tiếc nuối rời khỏi trận đấu.



Kiều Đình nhìn tất cả cơ giáp đều rớt xuống mặt đất thì giơ súng của mình lên, nhắm ngay đống cơ giáp mà hạ cò súng. Chùm ánh sáng bắn ra trực tiếp là hòa tan núi tuyết, không những thế còn lưu lại một cái hố đen sâu.



Đội trưởng trường Hồng Nhạn thấy một màn như vậy thì sắc mặt đai biết, hắn nghe được quang não rốt cục thông báo “Bạn đã hy sinh”, hắn giả vờ hy sinh đã bị đối thủ nhìn thấu. Kiều Đình dùng kích cuối cùng nói cho hắn, đối mặt với kẻ thù chân chính, Kiều Đình  phải xác định đối phương đã chết thì mới rời đi.




“Vậy mà rat ay với một chiến đội có ý cầu hòa, điều này cũng quá vô sỉ.” Có rất nhiều người bất mãn với hành động này của Kiều Đình, cho rằng nó không quang minh chính đại.



“Vì thắng lợi, không có cái gọi là điểm mấu chốt.” Mọi người ào ào khiển trách.



“Tội còn nhớ quy tắc của đại hỗn chiến chính là trừ bỏ đồng đội, người khác đều là địch. Đối đãi kẻ địch, vì sao phải có cái gọi là điểm mấu chốt?” Có người đưa ra phản đối ý kiến.



“Nhưng đại hỗn chiến chủ thể là tranh đoạt địa bàn mà không là tiêu diệt đối thủ.” Có người không phục phản bác đạo.



“Tiêu diệt đối thủ, không phải là vì chuẩn bị tranh đoạt địa bàn sao? Không có đối thủ, vậy thì địa bàn có thể tùy ý cầm rồi, cậu ta không trái với quy tắc đại hỗn chiến.” Rất nhanh, nhóm quan sát phân thành 2, một bên ủng hộ một bên phản đối, cả phòng trở nên ồn ào.



Cuối cùng chiến hỏa lan đến trên người Lăng Tiêu, hai phe không ai chịu nhường ai, đồng thời quay sang hỏi ý kiến của Lăng Tiêu.



Lăng Tiêu khóe miệng khẽ nhếch cười, vân đạm phong khinh nói: “Tôi chỉ biết, ở chiến trường, chỉ có sinh tử, không có thiện ác.” 



Ở trên chiến trường còn đòi chân thiện mỹ, thật quá buồn cười, chỉ có sống sót mới là chân lý, nếu chết rồi thì còn ý nghĩa gì? Chỉ cần còn sống, ai them quan tâm không bằng mèo chó chứ.