Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 95 : Phá giải nhiệm vụ!

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


“Người thu nợ.” Con

dao trong tay Lăng Lan tiếp tục đâm vào trái tim của một trong những tên cướp, máu tươi phun ra văng về phía cô, cô lại tiếp tục lao về phía một tên cướp khác.



Phương thức giết người hung tàng của Lăng Lan

khiến cho những tên giết người sợ hãi, chúng không giữ thôn dân làm con

tin nữa mà lao ra, vây Lăng Lan lại.



“Tôi đâm trúng cậu ta.” Đột

nhiên một trong số chúng hô lên, hắn nhìn máu tươi của Lăng Lan vẫn còn

dính trên vũ khí của mình nhưng… đó cũng là việc cuối cùng hắn có thể

là, bởi vì ngay lập tức, hắn đã bị Lăng Lan lấy đi sinh mạng.



“Cố gắng lâu như vậy mà vẫn bị thương.” Lăng Lan lạnh lùng nhìn vết thương

nơi bả vai, dù máu cứ chảy không ngừng nhưng cô cũng không quá để ý đến

nó mà vẫn tiếp tục lao về đối thủ tiếp theo.



Cô không hy vọng xa

vời mình có thể “lông tóc vô thương” mà giết sạch đám cặn bã, cầm thú

này... Trước đây chọn nhẫn nại ngồi chờ cũng chỉ vì cô muốn hoàn thành

nhiệm vụ này một cách hoàn mỹ nhất, nhưng cảm giác nhẫn nại lại khiến cô cực kỳ khó chịu, nghẹn đến phát điên. Mà hiện tại, tuy bị thương nhưng

lại khiến cho tâm trạng của cô rất tốt, cô hưởng thụ cái cảm giác chiến

đấu này, tự do tự tại.



Đây mới là thứ mà mình muốn! Không có áp bách và khắc chế, có thể tự do làm những việc mình muốn làm!



Đúng vậy, tôi muốn tự do!



Người chính là những sinh vật kiên cường, chỉ cần có một cơ hội sống thì bọn

họ có thể bộc phát những sức mạnh mà bình thường không thể có, những

người trong thôn trang này cũng vậy.



Nhìn những tên giết người

từng người từng người ngã xuống, nhìn Lăng Lan nhỏ tuổi nhưng mạnh mẽ

lao vào đám người khiến cho những người dân trong thôn như tiếp được

dũng khí, bọn họ vùng lên, nếu không phản kháng thì thứ chờ đợi bọn họ

chính là cái chết, mà họ…không muốn chết.



Vì chồng, vì con, vì

cha, vì mẹ, tất cả mọi người dù nam hay nữ, dù già hay trẻ đều cầm lấy

vũ khí quyết sống chết với hung thủ đã hủy đi hạnh phúc của mình.
đến tôi?” Lăng Lan lạnh lùng nói, đây là tiếng lòng của cô, “Dựa vào cái gì mà tôi phải nhận các người?Dựa vào cái gì muốn tôi chịu trách

nhiệm cho các người chứ? Không ai có thể bắt buộc tôi làm việc tôi không muốn, không một ai.”



“Nếu vậy vì sao cậu lại cứu chúng tôi? Thà

để chúng tôi chết trong tay đám người đó cho rồi.” Người thiếu niên

khóc, người dân trong thôn khoác, trời cũng bắt đầu đỗ mưa như bất mãn

với thái độ lãnh khốc, vô tình của Lăng Lan.



“Có cứu hay không là chuyện của tôi, có chết hay không là vì chính bản thân các người...”

Lăng Lan bỏ lại một câu rồi không chút lưu luyến nào xoay người đi.



Cô lựa chọn trở thành một người tự do, làm những việc mình thích, chứ không vì cảm nhận của người khác mà thay đổi chính mình.



Dần dần Lăng Lan rời xa thôn trang kia đi tới một vùng sườn núi hoang vu,

cô không biết lựa chọn này của mình là đúng hay không, nhưng cô không

hối hận. Ngược lại, trong lòng còn cực kỳ thoải mái, bởi vì nhiệm vụ lần này giúp cô nghĩ rõ một lần nữa con đường mà bản thân phải đi, vì không bị khống chế, trói buộc, vì có thể sống tự do, tự tại, vì có thể sinh

ra một đứa trẻ ưu tú, cô cần trở nên mạnh hơn nữa.



Đúng lúc khi

Lăng Lan muốn hô to một tiếng để phát tiết úc khí trong lòng thì đột

nhiên trước mắt lại xuất hiện một cái lốc xoáy màu đen, cô lập tức hút

vào trong đó.



Chết tiệt, lại tới nữa! Lăng Lan chỉ có cơ hội nói một câu này rồi bị lốc xoáy màu đen hút vào.



Vùng đất lại khôi phục lại bình thường, giống như Lăng Lan chưa từng xuất hiện.



Nhất hào đang ngồi trong không gian trầm tư thì bỗng bừng tỉnh, anh ta ngay

lập tứ biến mất. cùng lúc đó, Ngũ hào và Cửu hào vẻ mặt kinh hỉ cũng

biến mất trong không gian của từng người rồi cùng xuất hiện ở cửa ra của đạo.



Rất nhanh, trước mặt bọn họ xuất hiện một lốc xoáy màu đen, một bóng dáng nho nhỏ từ trong đó bị bắn ra ngoài.



Lăng Lan không chút hoang mang ở trên không trung điều chỉnh tư thế rồi an ổn đứng trên mặt đất.



“Lăng Lan, chúc mừng quá cửa .” Nhất hào đạo sư lạnh lùng nói ra.



Ngũ hào và Cửu hào liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng từng người lộ ra một chút ý cười, cảm xúc của Nhất hào cũng không bình tĩnh như mặt ngoài vậy

đâu.