Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 97 : Tiến vào thế giới ảo!

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Lăng Lan liền bị mấy người Nhất hào đuổi ra đại sảnh của không gian học tập, lúc này tiểu Tứ đang ngủ gật ở bên ngoài. Khi Lăng Lan vừa xuất hiện ở đại sảnh thì tiểu Tứ liền giật mình, nó mở mắt nhìn Lăng Lan rồi vùng dậy lao tới ôm lấy cô.



Lăng Lan đột nhiên bị không gian học tập cưỡng chế bắt lấy ý thức khiến tiểu Tứ sợ hãi. Tuy nó cũng là một nhân tố của không gian học tập nhưng nó chỉ là người trợ giúp kí chủ xử lý những việc bên ngoài chứ không thể khống chế hành vi của không gian học tập, nó cảm thấy mình bất lực. Vì vậy nó quyết tâm nhất định phải nhanh chóng tiến hóa để có thể khống chế không gian học tập, khiến sự kiện bị cưỡng chế mất ý thức không còn tái diễn nữa.



Sau biến cố này khiến Lăng Lan và tiểu Tứ đều tìm được mục tiêu tiến hóa của chính mình, hai người không còn là nước chảy bèo trôi nữa mà là những người cố gắng, nổ lực vì tương lai.



Lúc Lăng Lan tỉnh lại thì cuộc chiến lôi đài đã kết thúc toàn bộ, Lăng Lan đứng ở vị trí thứ hai trong lần tranh tài.



Đối với vị trí này Lăng Lan cũng không quá để ý, mục tiêu của cô không phải là nằm ở học viện đồng quân nho nhỏ này.



Từ khi đi ra từ không gian học tập, Lăng Lan dường như cảm nhận được sự tồn tại của đạo. Tuy chưa biết mình có thể mượn sức mạnh của đạo hay không, nhưng cô vẫn cảm nhận được một chút hơi thở của đạo ở xung quanh mình. 



Nói cách khác, chỉ cần Lăng Lan tiết lộ một chút hơi thở của đạo thì cho dù là học sinh năm mười cũng không thể chống lại mà bị ảnh hưởng. Đây chính là sự đáng sợ của đạo, hạn chế năng lực của đối phương.



Lăng Lan tin tưởng đạo không chỉ đơn giản như vậy, chỉ là vì cô vừa mới tiếp xúc nên còn không rõ chân thật đạo là gì thôi. Vả lại cô còn có rất nhiều thứ cần phải nghiên cứu lại, ví dụ như cô không biết cực hạn của đạo là ở mức nào, không biết khi nào đạo của mình bị mất tác dụng, v..v…



Bất quá hiện tại Lăng Lan cũng không có nghiên cứu vấn đề đó, cô giờ phút này, toàn bộ tâm trí của cô đều đang hướng về thế giới hư nghĩ (thế giới ảo-internet ấy ạ) 



Đúng vậy, những học sinh như Lăng Lan cuối cùng cũng có thể tiến vào hệ thống thế giới ảo ở thế giới. Có điều những học sinh như cô không thể đi dạo tự do trên thế giới ảo của khắc Liên Bang được, các học sinh chỉ có thể hoạt động trong phạm vi thế giới ảo của không gian học tập.


Bất quá Lăng Lan rất nhanh khôi phục bình thường, rèn luyện trong không gian học tập đã hơn 6 năm nên cô cũng muốn được thử nghiệm những trận cách đấu ở bên ngoài. Cô rất nhanh đồng ý với lời đề nghị của Tiểu Tứ, rồi nhanh chóng đăng nhập bằng ID thật của mình để có thể hội lại với những người “tiểu đệ” đang chờ trong thế giới ảo.



Vị trí đăng nhập mà Lăng Lan xuất hiện là ở một quảng trường lớn, kiến trúc giống hệt với quảng trường của học viện đồng quân trung tâm. Nơi đây chính là điểm đăng nhập thế giới ảo của toàn bộ học sinh thuộc học viện trung tâm.



Trên những băng ghế cách quảng trường không xa, có một vài bóng dáng đang ngồi chờ cô đến.



Lăng Lan đi qua cười nói: "Các cậu thật là nhanh nha, còn tới sớm hơn cả tôi nữa.”



Hàn Tục Nhã đang ngồi trên băng ghế có chút bất mãn nói: "Lão đại, cuối cùng cậu lại là người tới cuối cùng, mọi người đều chờ cậu nữa ngày rồi đó.”



Lạc Triều ở bên cạnh Hàn Tục Nhã ngượng ngùng nhìn Lăng Lan cười cười, vẻ mặt vui mừng. Mấy ngày trước bởi vì sợ hãi ảnh hưởng đến mọi người nên các cô cũng không dám tới lôi đài để cổ vũ cho Lăng Lan, điều này khiến Lạc Triều có chút thất vọng. Bây giờ có thể thấy Lăng Lan, tâm trạng của Lạc Triều bỗng tốt lên không ít.



Tề Long đã sớm mất kiên nhẫn nên vội nói: "Tớ đã hỏi NPC, ở đây có rất nhiều nhiệm vụ, nếu hoàn thành chúng ta có thể lấy tiền hoặc thậm chí có thể học thêm những chiêu thức cách đấu mới.”



Tề Long cực kỳ thích thách đấu nên hoàn toàn không thể chống cự với loại dụ hoặc ở chỗ này, khi vừa đến đây cậu xém chút bỏ lão đại nhà mình để đi theo con đường cách đấu thiêng liêng.



Lăng Lan nhìn tất cả mọi người đều như có chuyện muốn làm nên nói: “Như vậy đi, chúng ta cũng nhau trao đổi tin tức liên lạc sau đó mỗi người tự hoạt động, nếu có vấn đề thì liên lạc lẫn nhau.”



"Được!" Đề nghị của Lăng Lan nhanh chóng được mọi người đồng ý, họ cũng cho rằng hoạt động tự do thì có thể dễ dàng hơn. Cứ như vậy, mỗi người tự nhớ tin tức liên lạc của đối phương rồi từ biệt, mỗi người tự hành động tự do.