Dance With The Devil
Chương 6 :
Ngày đăng: 18:21 19/04/20
“Anh đã bị mù?” Astrid hỏi.
Zarek không trả lời. anh không thể tin nỗi mình đã buộc miệng nói ra chuyện đó. Đây là chuyện mà anh chưa bao giờ nhắc đến, thậm chí ngay cả với Jess cũng không.
Acheron là người duy nhất biết và may mắn thay Acheron đã giữ kín bí mật đó.
Không sẵn sàng viếng thăm quá khứ của mình thêm lần nữa vào đêm nay khi nỗi đau vẫn chực chờ ở đó,Zarek rời
khỏi phòng khách và trở về phòng của mình rồi khóa cửa lại và đợi chờ cơn bão tan đi trong yên binh.
Ít nhất khi ở một mình anh không cần lo lắng việc phản bội chính bản thân mình hay làm đau người khác.
Nhưng khi ngồi yên trên ghế, những kí ức trong quá khứ đã không ám ảnh anh.
Mà chính mùi hương của hoa hồng và gỗ tươi, hình ảnh đôi mắt xanh nhạt của một người phụ nữ mới là thứ ám ảnh anh.
Hồi tưởng lại cảm giác đôi má mềm mại, mát lạnh của cô bên dưới những ngón tay anh. Mái tóc ẩm ướt rối bù của cô vẫn đầy vẻ nữ tính và mời gọi.
Người phụ nữ đã không chùn bước trước anh hay tỏ ra khép nép.
Cô thật đáng kinh ngạc và đầy bất ngờ. Nếu anh là một con người khác, anh có lẽ sẽ quay lại phòng khách nơi cô đang ngồi cùng với con sói của mình và làm cho cô cười. Anh có thể nhận biết đâu là sự hài hước, đặc biệt là theo lối mỉa mai, nhưng anh không phải là kiểu đàn ông có thể kể chuyện cười hay khiến người khác cười. Đặc biệt là phụ nữ.
Trước đây thực tế đó không khiến anh phiền lòng.
Nhưng tối nay thì có.
“ Hắn ta có tội không?”
Astrid giật nảy người khi giọng nói của Artemis vang lên trong đầu cô. Mỗi đêm kể từ lúc Zarek được mang vào nhà cô, Artemis đã luôn làm phiền cô bằng câu hỏi đó – hết lần này đến lần khác, khiến cô cảm thấy mình như Joan của xứ Arc bị giày vò bởi những giọng nói.
“Vẫn chưa phải lúc kết luận, Artemis. Anh ta chỉ mới vừa tỉnh dậy thôi.”
“Ồ, sao lâu vậy? Ngày nào hắn ta còn sống thì Acheron vẫn sẽ tỏ ra cáu kỉnh và chị rất ghét những lúc anh ấy kích động. Phán hắn ta có tội đại đi.”
“Sao chị luôn muốn Zarek chết vậy?”
Im lặng bao trùm xung quanh. Lúc đầu cô cho là Artemis đã rời đi,vì vậy cô giật mình khi câu trả lời bỗng vang lên. “Acheron không thích nhìn thấy người khác bị giày vò.Đặc biệt là đối với những Thợ săn đêm của anh ấy. Vì
vậy chừng nào mà Zarek còn sống, Acheron vẫn chịu tổn thương, và mặc dù Acheron có nghĩ gì đi chăng nữa thì chị cũng không thích nhìn anh ấy bị tổn thương.”
Astrid không ngờ là Artemis có thể nói ra những câu như vậy. Vị nữ thần này chưa bao giờ được biết đến bởi lòng tốt hay lòng nhân hậu của cô ta hay biết nghĩ đến người khác ngoài bản thân cô ta.
“Chị có yêu Acheron không?”
Giọng của Artemis trở nên sắc lẻm khi cô ta trả lời. “ Chuyện về Acheron không phải là việc của em Astrid. Chỉ có Zarek mới là vấn đề của em, và chị thề nếu như chị mất thêm phần nào lòng trung thành của Acheron vì chuyện này, thì em sẽ phải hối hận đó.”
Astrid sững người trước giọng điệu tức giận và lời đe dọa của cô ta. Chỉ một mình Artemis thì không thể làm hại được cô, và nếu nữ thần này muốn một cuộc chiến thì cô ta tốt hơn là nên chuẩn bị cho nó.
Cô có lẽ không còn thiết tha gì với công việc của mình, nhưng Astrid vẫn sẽ đảm nhiệm nó một cách nghiêm túc và không một ai, đặc biệt là Artemis,có thể đe dọa buộc cô phải đưa ra phán quyết một cách vội vã.
“Nếu em phán xét Zarek nhanh quá, chị không nghĩ là Acheron sẽ tức giận và đòi xét xử lại à?”
Artemis phát ra một âm thanh thô lỗ.
“Hơn nữa, Artemis chị đã hứa với Acheron là chị sẽ không can thiệp vào chuyện này. Chị đã buộc anh ấy thề sẽ không liên lạc với em để cố thay đổi lời phán quyết của em và giờ thì chị đang ở đây và cố làm chuyện đó.Chị nghĩ anh ấy sẽ phản ứng như thế nào nếu em nói cho anh ấy biết về hành động của chị?”
“Được rồi.” Cô ta quát. “Chị sẽ không làm phiền em nữa đâu. Nhưng giải quyết chuyện này nhanh đi! ”
Cuối cùng cũng được ở một mình, Astrid ngồi trong phòng khách, ngẫm nghĩ về những hành động tiếp theo của mình, cô nên dồn ép Zarek thế nào để xem anh có mất bình tĩnh nữa không hay anh sẽ trở nên bạo lực hơn.
Anh đã tấn công nhà của cô, nhưng không phải tấn công cô. Sasha đã tấn công anh, mặc dù anh đã làm con sói bị thương, nhưng con sói còn gây thương tích cho anh nhiều hơn. Đó là một cuộc chiến công bằng giữa họ và Zarek đã không rắp tâm giết chết Sasha vì đã tấn công. Anh chỉ quăng con sói ra khỏi người mình và rồi để cậu ấy yên.
Thay vì tìm cách trả thù Sasha, Zarek đã cho cậu ấy nước.
Tội lỗi nghiêm trọng nhất mà Zarek phạm phải là luôn tỏ ra thù địch và có vẻ ngoài dọa người. Mặc dù anh đã có những hành động tử tế, điều rất mâu thuẫn với tính khí gắt gỏng của anh.
Tâm trí cô nói hãy làm theo lời của Artemis, phán anh có tội và chạy khỏi đây.
Bản nảng của cô mách bảo cô phải đợi.
Vì vậy miễn là anh không nỗi cơn thịnh nộ và tấn công cô hay Sasha, cô sẽ nghe theo bản năng của mình.
Nhưng nếu anh chỉ cần cố tấn công họ, thì cô sẽ biến khỏi nơi này và anh sẽ bị thiêu cháy.
“Không có người nào là vô tội...”
Astrid thở dài mệt mỏi. Cô đã nói như vậy với chị cô Atty vào lần nói chuyện gần đây nhất của họ. Một phần trong cô thực sự tin vào điều đó. Trong suốt nhiều thế kỉ qua cô chưa một lần thấy bất cứ người nào vô tội. Tất cả những người mà cô phán xét đều nói dối cô.
Tất cả bọn họ đều cố đánh lừa cô.
Một vài người cố mua chuộc cô.
Một vài người thì cố chạy trốn cô.
Một vài người lại cố tấn công cô.
Và còn có một người cố giết cô.
Cô tự hỏi Zarek là loại nào trong số những loại con người trên.
Hít vào một hơn thật sâu để cũng cố lại tinh thần, cô đứng dậy và đi vào phòng mình moi đống quần áo mà Sasha mặc khi cậu ấy ở trong hình dáng con người ra.
“Cậu đang làm gì đó?” Sasha hỏi cô khi cậu ấy tiến lại bên cô.
“Zarek cần quần áo.” Cô nói lớn tiếng mà không cần phải suy nghĩ.
Sasha cắn vào tay cô, và dùng mũi kéo quần áo của mình vào lại trong cái rổ nằm ở đáy tủ đựng quần áo. “Hắn ta có thể mặc quần áo của hắn. Đây là quần áo của tôi.”
Astrid lại lôi đống quần áo ra.
“Thôi nào, Sasha, tử tế một chút đi. Anh ta không có bộ quần áo nào ở đây hết và bộ đồ anh ta đang mặc thì đã rách hết rồi.”
“Thì sao chứ?”
Astrid lựa chọn giữa những cái quần và áo, thầm ước cô có thể nhìn thấy chúng.
“Cậu chính là người đã than phiền vì phải nhìn một người đàn ông khỏa thân. Mình nghĩ cậu sẽ thích nhìn anh ta với quần áo trên người hơn.”
“Tôi cũng đã than phiền vì phải đi tiểu ở bên ngoài và ăn trong những cái khay, nhưng tôi không thấy cậu cho tôi dùng phòng tắm hay chén đĩa khi ở gần hắn ta đâu.”
Cô lắc đầu với cậu ấy. “Cậu có thôi đi không? Cậu cằn nhằn như một bà già vậy.” Cô cầm một chiếc áo len dài tay và dày lên.
“Không.” Sasha thét lên.
“Không phải là chiếc áo len màu đỏ tía này. Đó là chiếc áo ưa thích của tôi.”
“Sasha, mình thề là cậu cư xử như một đứa trẻ hư hỏng vậy.”
“Và đó là áo len của tôi. Trả nó lại đây.”
Cô đứng dậy và mang chiếc áo cho Zarek.
Sasha chạy theo cô và cằn nhằn suốt quãng đường đi.
“Mình sẽ mua cho cậu một chiếc áo mới.” Cô hứa.
“Tôi không muốn một chiếc áo mới. Tôi muốn chiếc áo đó.”
“Anh ta sẽ không làm hỏng nó đâu.”
“Có, hắn sẽ làm hỏng nó. Nhìn quần áo của hắn kìa. Chúng bị rách hết rồi. Và tôi không muốn người hắn đụng
vào thứ mà tôi mặc. Hắn sẽ làm bẩn nó.”
“Ồ, tội nghiệp, Sasha. Trưởng thành một chút đi. Cậu đã bốn trăm tuổi rồi và cậu đang cư xử như một đứa trẻ đỏng đảnh vậy. Làm như là người anh ta có rận hay những thứ tương tự vậy.”
“Phải, người hắn có rận!”
Cô liếc xuống chân mình nơi mà cô cảm nhận được cậu ấy. Cậu ấy dùng răng mình giữ lấy chiếc áo len và kéo nó khỏi tay cô.
“Sasha !” Cô thét lên, và chạy theo cậu ấy. “Trả cái áo len lại cho mình không thôi mình thề mình sẽ để mặc cậu bị thiến.
Con sói chạy quanh căn nhà.
Astrid rượt theo cậu ta nhanh hết mức có thể. Cô dựa vào trí nhớ của mình để xác định vị trí của đồ đạc xung quanh.
Người nào đó đã dịch chuyển cái bàn cà phê. Cô rít lên khi chân cô va vào cạnh bàn và cô mất thăng bằng. Cô với tay ra để giữ bản thân khỏi ngã, chỉ để cảm thấy mặt bàn lắc lư. Nó nhẹ để có thể đỡ được cô.
Mặt kính ở phía trên bàn rớt xuống, làm cho mọi thứ bay tứ tung.
Cái gì đó đập vào đầu cô và có cái gì đó bị vỡ.
Astrid đông cứng người, không dám nhúc nhít.
Cô không biết cái gì bị vỡ, nhưng âm thanh đó không lẫn vào đâu được.
Những mảnh vỡ nằm ở đâu?
Tim cô nện thình thịch, cô nguyền rủa sự mù lòa của mình. Cô không dám di chuyển vì sợ có thể giẫm phải mảnh vỡ.
“Sasha ?” Cô hỏi.
Cậu ấy không trả lời.
“Đừng di chuyển.” Chất giọng trầm đầy oai vệ của Zarek gây nên một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô.
Điều tiếp theo mà cô biết là hai cánh tay khỏe mạnh dễ dàng nhấc bổng cô lên khỏi sàn và việc đó làm cô thực sự hoảng sợ. Anh bế cô tựa vào một cơ thể cứng như đá và săn chắc.Cơ bắp anh căng ra trước mỗi sải chân mang cô ra khỏi phòng khách.
Cô vòng tay mình quanh đôi vai rộng, rất đàn ông và sự đụng chạm của cô làm vai anh căng cứng lại. Hơi thở của anh phả vào mặt cô khiến cả người cô tan chảy.
“Zarek ?” Cô ngập ngừng hỏi.
“Ở trong ngôi nhà này còn ai khác có thể bế cô lên mà tôi cần biết không?”
Cô lờ đi câu mỉa mai của anh khi anh bế cô vào bếp và đặt cô xuống một cái ghế.
Cô ngay lập tức thấy nhớ hơi ấm của anh. Nó khiến cho ngực cô nhức nhói một cách kì lạ, cơn đau nhói mà cô đã
không mong đợi cũng như không hiểu nó có nghĩa gì.
“Cảm ơn anh.” Cô dịu dàng nói.
Anh không đáp trả. Thay vào đó, cô nghe tiếng anh rời khỏi căn phòng.
Vài phút sau, anh quay lại và vứt thứ gì đó vào thùng rác.
“Tôi không biết cô đã làm gì Scooby.” Anh nói, giọng anh vẫn như mọi khi. “ Nhưng nó trốn trong góc, nằm lên một chiếc áo len và gầm gừ với tôi.”
Cô kiềm chế thôi thúc được cười lớn trước hình ảnh đó. “Cậu ấy đang tỏ ra xấu tính.”
“Ồ, vậy à. Nơi mà tôi ở, chúng tôi đánh đòn những thứ không vâng lời.”
Astrid cau mày trước lời nói của anh và cảm xúc bên dưới câu nói đó. “Đôi khi tỏ ra cảm thông sẽ hiệu quả hơn việc trừng phạt.”
“Và đôi khi thì không.”
“Có lẽ vậy.” Cô thì thầm.
Zarek mở vòi nước ở bồn rửa tay. Có vẻ như anh lại rửa tay một lần nữa.
Lạ thật, anh có vẻ làm như vậy rất nhiều lần.
“Tôi đã nhặt hết những mảnh vỡ mà tôi tìm thấy.” Anh nói lấn át tiếng nước đang chảy. “Nhưng chiếc bình pha lê trên bàn của cô đã vỡ vụn. Cô có lẽ cần mang giầy khi bước vào phòng khách trong vài ngày.”
Astrid xúc động một cách lạ lùng trước hành động và lời nhắc nhở của anh. Cô đứng lên khỏi cái ghế và đi ngang qua phòng để đến bên anh. Mặc dù cô không thể thấy anh, nhưng bây giờ cô có thể cảm nhận được anh. Cảm nhận được hơi ấm của anh, sức mạnh của anh.
Cảm nhận được sức hút từ người đàn ông này.
Tiền của cậu đâu rồi?
Đâu rồi?
Cậu chỉ tìm được một đồng khi ai đó đánh vào lưng cậu với một thứ gì đó có vẻ như là một cây chổi.
“Biến khỏi đây.” Người phụ nữ quát. “Mày làm cho khách hàng của bọn tao bỏ chạy.”
Quá quen với việc bị đánh đập nên cậu không quan tâm đến những cú nện bằng chổi, Zarek mò mẫm hai đồng xu còn lại.
Trước khi tìm được chúng, cậu nhận lấy một cú đá mạnh vào sườn.
“Mày điếc à?” Một người đàn ông hỏi. “Xéo khỏi đây, mày tên ăn mày vô dụng, hoặc tao sẽ gọi những người lính.”
Đó là lời đe dọa mà Zarek thực sự kinh sợ. Cuộc chạm trán gần đây nhất với những người lính đã lấy đi mắt phải của cậu. Cậu không muốn mất luôn chút xíu thị lực còn lại.
Trái tim cậu thắt lại khi cậu nhớ đến mẹ mình và lời lẽ đầy kinh miệt của bà ta.
Nhưng hơn thế, cậu nhớ đến phản ứng của cha cậu khi họ mang cậu về nhà sau khi những người lính đã đánh đập cậu xong.
Sự trừng phạt của cha cậu khiến cho những đòn roi của người lính trở nên nhẹ nhàng.
Nếu cậu bị phát hiện đã chạy ra thành phố một lần nữa, không thể nói trước được cha cậu sẽ làm gì. Cậu không được phép ra bên ngoài khu đất biệt thự của họ. Còn chưa nói đến thực tế cậu đã ăn cắp ba đồng xu.
Ồ, giờ chỉ còn một.
Siết chặc đồng xu của mình trong tay, cậu lết khỏi tiệm bánh nhanh hết mức cơ thể tật nguyền của cậu cho phép.
Khi cậu hướng về phía đám đông, cậu cảm thấy thứ gì đó ươn ướt trên má mình, cậu chùi nó đi và phát hiện đó là máu.
Zarek thở dài đầy mệt mỏi trong khi cậu sờ đầu mình cho đến khi cậu tìm thấy một vết thương nằm phía trên chân mày. Nó không sâu lắm. Nhưng nó cũng đau.
Nhớ lại thân phận của mình, cậu lau đi vết máu.
Tất cả những gì cậu muốn là bánh mì mới. Chỉ một miếng thôi. Đòi hỏi như vậy là quá đáng lắm sao?
Cậu nhìn quanh, cố dùng thị giác mờ mờ của mình và mũi để tìm một tiệm bánh khác.
“Zarek ?”
Cậu hoảng hốt trước giọng nói của Valerius.
Zarek cố chạy vào đám đông, trở lại hướng của biệt thự, nhưng không đi được xa cho lắm khi anh trai cậu bắt được cậu.
Cái siết chặc của Valerius khiến cậu bất động.
“Cậu đang làm gì ở đây.” Hắn ta gặn hỏi, lắc mạnh cánh tay bị tật của Zarek. “Cậu có biết cậu sẽ bị gì nếu những người khác phát hiện cậu ở ngoài này không?”
Dĩ nhiên là cậu biết.
Nhưng Zarek quá sợ hãi đến nỗi không thốt nổi câu trả lời. Cả cơ thể cậu run rẩy vì nỗi kinh hoàng. Tất cả những gì cậu có thể làm là nghiêng mặt tránh những cú đấm mà hắn có thể tung ra bất cứ lúc nào.
“Zarek.” Valerius nói, giọng hắn đầy vẻ ghê tởm. “Tại sao cậu không bao giờ làm theo những gì được bảo. Tôi thề là cậu thích bị ăn đòn lắm. Còn lý do nào khác để cậu làm như vậy không?”
Valerius siết mạnh bên vai bị thương của Zarek và đẩy cậu về phía trang trại.
Zarek vấp ngã.
Đồng xu cuối cùng văng khỏi tay cậu và lăn quá bên đường.
“Không!” Zarek thở hổn hển và bò theo nó.
Valerius bắt lấy cậu và lôi cậu dậy. “Cậu bị cái quái gì vậy?”
Zarek nhìn thấy hình ảnh mờ mờ của một đứa bé nhặt đồng xu của cậu lên và bỏ chạy. Dạ dày cậu thắt chặc vì cơn đói, cậu hoàn toàn bị hạ gục.
“Tôi chỉ muốn một lát bánh mì.” Cậu nói, tim cậu tan vỡ, môi cậu run rẩy.
“Cậu có bánh mì ở nhà.”
Không, Valerius và anh em của hắn có bánh mì. Zarek chỉ được ăn những thứ rác rưởi mà ngay cả những người nô lệ khác và chó cũng không thèm ăn.
Chỉ một lần trong đời, cậu muốn ăn thứ gì đó còn mới và chưa qua miệng của kẻ khác.
Thứ gì đó mà người ta đã không nhổ vào nó.
“Cái gì đây?”
Zarek co rúm người lại trước giọng nói trầm luôn khiến cậu cảm thấy mình như mảnh kính bị nghiền nát. Cậu nép người lại, cố khiến bản thân mình trở nên vô hình trước vị chỉ huy đang ngồi trên lưng ngựa, dù biết chuyện đó là không thể nào.
Người đàn ông đó nhìn thấy mọi thứ.
Valerius nhìn có vẻ hoảng hốt như Zarek. Như mọi khi phải đối mặt với cha của hắn, chàng trai trẻ trở nên lắp bắp. “Con – n – n đ – đang ..”
“Thằng nô lệ đó làm gì ở đây?”
Zarek bước lụi lại khi mắt Valerius mở to và hắn nuốt nước bọt. Hiển nhiên là Valerius đang tìm kiếm một câu nói dối.
“ C – c – chúng con đang đi ch – ch – chợ.” Valerius nhanh nhẩu nói.
“Mày và thằng nô lệ này?” Người chỉ huy hỏi đầy vẻ hoài nghi. “Để làm gì? Mày định mua một roi da mới để đánh nó à?”
Zarek thầm cầu nguyện Valerius đừng nói dối. Mọi chuyện luôn tồi tệ hơn với cậu mỗi khi Valerius nói dối để bảo vệ cậu.
Ước gì cậu có can đảm nói lên sự thật, nhưng từ lâu cậu đã học được rằng nô lệ không bao giờ lên tiếng vì lợi ích của bản thân.
Và cậu, không như những người khác, không bao giờ được phép cất tiếng nói trước mặt cha cậu.
“Vâng – g – g ... con...”
Cha cậu gầm gừ một câu nguyền rủa rồi đá vào mặt Valerius. Cú đánh khiến hắn té nhào xuống đất bên cạnh Zarek, mũi hắn đầy máu.
“Tao phát ốm trước cái cách mày che chở cho nó.” Cha cậu xuống ngựa và xông đến chỗ Zarek, người đang khụy gối và ôm lấy đầu mình, chờ đợi những cú đánh sắp giáng xuống.
Cha cậu đá vào bên sườn vẫn còn đang bị đau của cậu. “Đứng dậy, con chó.”
Cơn đau bên sườn khiến Zarek không thở nỗi và sự kinh hãi bao trùm cậu.
Cha cậu lại đá cậu. “Đứng dậy, cái thằng chết tiệt này.”
Zarek buộc bản thân đứng lên mặc dù tất cả những là cậu muốn là bỏ chạy. Nhưng từ lâu cậu đã học được không nên làm vậy. Bỏ chạy chỉ khiến sự trừng phạt trở nên nặng nề hơn.
Vì vậy cậu đứng đó, gồng mình chờ đợi những cú đánh.
Cha cậu tóm lấy cổ cậu, rồi quay về phía Valerius, người cũng đã đứng dậy. Ông ta tóm lấy áo của Valerius và quát. “Mày làm tao thấy kinh tởm. Mẹ mày là một con điếm và tao tự hỏi không biết thằng cha hèn nhát của mày là đứa nào. Tao biết mày không phải là con của tao.
Zarek thấy nỗi đau thoáng qua trong đôi mắt của Valerius, nhưng hắn ta nhanh chóng che giấu nó. Đó là lời nói dối thông thường mà cha bọn họ thường thốt ra bất kể khi nào ông ta tức giận với Valerius. Một người chỉ cần nhìn hai người bọn họ đều biết chắc chắn Valerius là con trai của ông ta cũng như Zarek vậy.
Cha cậu đẩy Valerius ra và túm tóc Zarek kéo cậu đến chỗ những cái lồng.
Zarek muốn đặt tay mình lên bàn tay của ông ta để giữ cho cái nắm của ông ta không làm đau cậu nữa, nhưng cậu không dám.
Cha cậu không chịu nỗi việc cậu chạm vào ông ta.
“Ngươi là người buôn nô lệ?” cha cậu hỏi.
Một người đàn ông lớn tuổi đứng trước mặt họ. “Vâng, thưa ngài. Hôm này tôi có thể giới thiệu cho ngài loại nô lệ nào?”
“Không. Ta muốn bán thằng này.”
Zarek thở dốc khi cậu hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ý nghĩ rời khỏi nhà khiến cậu kinh hãi. Mọi thứ bên ngoài rất tồi tệ , cậu đã nghe nhiều câu chuyện từ những người nô lệ khác để biết cuộc đời còn có thể tồi tệ hơn với cậu khi ở bên ngoài.
Tên buôn nô lệ già mừng rỡ nhìn Valerius.
Valerius bước lùi lại, mặt hắn ta trắng bệch.
“Nó là một cậu bé đẹp trai, thưa ngài. Tôi có thể kiếm được một món tiền lớn từ nó.”
“Không phải thằng này.” Người chỉ huy quát. “Là đứa này.”
Ông ta đẩy Zarek về phía tên buôn nô lệ, người đang bĩu môi tỏ ý kinh tởm. Người đàn ông che mũi. “ Đây là một trò đùa phải không?”
“Không.”
“Cha_”
“Ngậm miệng mày lại, Valerius, hoặc tao sẽ bán mày cho ông ta luôn.”
Valerius ném một cái nhìn cảm thông về phía Zarek, nhưng khôn ngoan mà giữ im lặng.
Tên buôn nô lệ lắc đầu. “Thằng này là đứa vô dụng. Ông dùng nó làm gì?”
“Một thằng chịu đòn.”
“ Hiện giờ nó đã quá lớn để làm việc đó. Khách hàng của tôi muốn những đứa trẻ nhỏ hơn và ưa nhìn hơn. Thằng nhóc rách rưới này không làm được việc gì ngoại trừ ăn xin.”
“Mang nó đi và ta cho ngươi hai đồng denarii.”
Zarek há hốc mồm trước lời nói của cha cậu. Ông ta đang trả cho một tên buôn nô lệ để mang cậu đi? Chuyện giống vậy chưa bao giờ được nghe thấy.
“Tôi sẽ mang nó đi với bốn đồng.”
“Ba.”
Tên buôn nô lệ gật gù. “Ba đồng cũng được.”
Zarek không thể thở nỗi khi những lời nói của họ vang lên trong cậu. Cậu vô dụng đến nỗi cha cậu buộc phải trả tiền để tống cậu đi?
Thậm chí một tên nô lệ rẻ bèo nhất cũng đáng giá hai ngàn đồng denarii.
Nhưng cậu thì không đáng.
Cậu quả là rất vô dụng như mọi người thường hay nói.
Thảo nào họ ghét cậu đến thế.
Cậu nhìn cha cậu trả tiền cho người đàn ông. Không nhìn cậu lấy một cái, cha cậu tóm lấy cách tay Valerius và lôi hắn ta đi.
Một phiên bản trẻ hơn của tên buôn nô lệ xuất hiện trước con mắt bị mờ của cậu và phát ra một tiếng thở kinh miệt. “Cha à, chúng ta phải làm gì với nó đây?”
Tên buôn nô lệ kiểm tra đồng xu bằng răng của hắn. “Cho nó lau dọn hầm chứa phân của những tên nô lệ khác. Nó có chết vì bệnh cũng chẳng ai thèm quan tâm. Cho nó dọn chỗ đó thì tốt hơn là để những tên có thể mang lại lợi nhuận cho chúng ta dọn.”
Tên đàn ông trẻ tuổi mỉm cười trước câu nói đó.
Dùng một cây gậy, hắn thúc Zarek đi đến chỗ những cái lồng. “Đi nào, đồ chuột cống. Để tao cho mày thấy nhiệm vụ mới của mày.”
Astrid tỉnh dậy từ giấc mơ, tim cô vẫn còn nện thình thịch. Cô nằm trên giường mình, bị bao phủ bởi bóng tối mà cô quen thuộc, trong khi nỗi đau của Zarek đang nhấn chìm cô.
Cô chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy. Cần thứ gì đó nhiều như vậy.
Kinh tởm như vậy.
Zarek ghét tất cả mọi người, nhưng hơn hết, anh ghét bản thân anh.
Thảo nào người đàn ông đó lại phát rồ. Làm sao anh có thể sống với sự đau khổ như vậy chứ?
“M’Adoc?” Cô thì thầm.
“Ở đây.” Anh ngồi bên cạnh cô.
“Để lại cho em vài lọ huyết thanh và huyết thanh Hoa sen nữa.”
“Em chắc không?”
“Chắc.”