Dance With The Devil

Chương 7 :

Ngày đăng: 18:21 19/04/20


Zarek thức dậy chỉ sau trưa một chút. Anh rất hiếm khi ngủ nguyên ngày, việc này giống như chợp mắt một chút. Vào mùa hè, căn nhà gỗ của anh quá nóng nên anh không thể ngủ một cách thoải mái được và vào mùa đông thì nó lại quá lạnh.



Nhưng nguyên nhân chính là vì những giấc mơ của anh khiến anh không thể ngủ lâu được. Qúa khứ ám ảnh anh quá dữ dội đến nỗi anh không thể cảm thấy bình yên ,và trong vô thức, anh cũng không thể thoát khỏi những ký ức kia.



Nhưng khi anh mở mắt và nghe thấy tiếng gió lùa bên ngoài, anh nhớ ra anh đang ở đâu



Căn nhà gỗ của Astrid



Đêm qua anh đã đóng chặt màn lại nên anh không rõ bên ngoài tuyết vẫn con rơi hay không. Dù sao thì đó cũng không phải là vấn đề. Suốt khoảng thời gian ban ngày, anh bị kẹt ở đây.



Kẹt với cô.



Anh ra khỏi giường và đi xuống phía hành lang, hướng thẳng vào bếp. Anh ước gì mình đang ở nhà. Anh rất cần thức uống có cồn. Không phải rượu vodka có thể thực sự xua đi những giấc mơ vẫn thường hay lởn vởn trong đầu anh. Nhưng sự thiêu cháy của rượu vẫn khiến anh xao lãng một chút.



“Zarek ?”



Anh quay về phía giọng nói êm dịu như đang nhẹ nhàng mơn trớn khắp người anh.. Cơ thể anh ngay lập tức phản ứng trước giọng nói đó.



Anh chỉ cần nghĩ đến tên cô là cơ thể anh đã cứng lại như đá và đòi hỏi.



“Cái gì?” Anh không hiểu tại sao minh lại trả lời cô trong khi bình thường anh sẽ không làm vậy.



“Anh ổn chứ?”



Anh khịt mũi trước câu hỏi đó. Trong đời mình chưa bao giờ anh một lần thấy ổn. “Ở chỗ này cô có cái gì uống không?”



“Tôi có nước ép và trà.”



“Rượu, công chúa. Cô có cái gì ở chỗ này có vị cay nồng *(bite:có vị cay nồng hay còn có nghĩa là vết cắn) giống thứ đó không?”



“Chỉ có Sasha và dĩ nhiên còn có anh nữa.”



Anh liếc xuống những vết cắt nham nhở trên cánh tay mình nơi mà con thú cưng của cô đã tấn công anh. Nếu anh là những Thợ săn đêm khác những vết thương này giờ đã biến mất rồi. Nhưng may cho anh, chúng sẽ ở đó trong vài ngày nữa.



Cũng như cái lỗ đằng sau lưng anh.



Thở dài, anh cúi người nhìn vào trong tủ lạnh và lấy ra một hộp nước cam của cô. Anh mở nắp hộp và gần như đưa cái hộp lên miệng mình rồi anh chợt nhớ đây không phải là hộp nước cam của anh và đây không phải là nhà của anh.



Phần xấu xa trong anh bảo anh cứ đưa nó lên miệng và uống nó đi, cô sẽ không bao giờ biết đâu, nhưng anh đã không nghe theo giọng nói đó.



Anh đến tủ đựng chén đĩa và lấy ra một cái ly thủy tinh, rồi rót đầy nó.



Astrid chỉ nghe thấy những dấu hiệu mờ nhạt để biết rằng Zarek vẫn còn trong nhà bếp, anh quá im lặng đến nỗi cô phải căng tai ra nghe để chắc chắn anh còn ở đó.



Bước về phía trước, cô tiến về phía bồn rửa chén. “Anh có đói bụng không?”



Theo thói quen, cô vươn tay ra – chạm tay vào thắt lưng trần, ấm áp.



Nó mượt mà và mời gọi.



Rắn chắc.



Choáng váng bởi cảm giác bất ngờ của tay cô trên da thịt trần của anh, cô trượt tay xuống chân anh trước khi cô nhận ra Zarek không mặc gì cả.



Người đàn ông này đang đứng hoàn toàn khỏa thân trong nhà bếp của cô.



Tim cô nện thình thịch.



Anh tránh xa khỏi cô. “Đừng chạm vào tôi.”



Cô rùng mình trước giọng nói đầy giận dữ của anh. “Quần áo của anh đâu?”



“Tôi không mặc quần jean khi ngủ.”



Tay cô bỏng rát trước kí ức làn da anh bên dưới ngón tay cô. “Ồ, anh nên mặc quần áo trước khi anh xuống đây.”



“Tại sao? Cô bị mù. Cô đâu có thể thấy được tôi.”



Đúng vậy, nhưng nếu Sasha còn thức, cậu sẽ làm ầm chuyện này lên.



“Anh không cần nhắc nhở tôi về những thiếu sót của tôi, hoàng tử quyến rũ. Tin tôi đi, tôi nhận thức rất rõ cái thực tế là tôi không thể thấy anh.”



“Phải, hãy nên cảm ơn sự may mắn của cô.”



“Tại sao?”



“Bởi vì tôi không đáng để nhìn đâu.”



Quai hàm cô chùng xuống khi nghe thấy sự chân thành trong giọng nói của anh. Người đàn ông mà cô nhìn thấy qua đôi mắt của Sasha còn hơn cả đáng để nhìn. Anh rất lộng lẫy.



Đẹp trai như những người đàn ông mà cô từng thấy.



Rồi cô nhớ lại giấc mơ của anh. Cái cách mà mọi người đã từng nhìn anh.



Trong tâm trí của anh, anh vẫn là một tên đói khát què quặt mà những người khác đã đánh đập và nguyền rủa.



Và điều đó khiến cô muốn khóc vì anh.



“Không biết vì sao nhưng tôi cảm thấy nghi ngờ điều đó.” Cô thì thầm, nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng mình.



“Đừng nghi ngờ.”



Cô nghe thấy tiếng anh bước một cách tức giận qua cô, đi xuống hành lang. Anh đóng sầm cửa phòng mình lại.



Astrid đứng trong nhà bếp, đấu tranh không biết nên làm gì.



Anh cảm thấy lạc lối.



Bây giờ thì cô đã hiểu.



Không, cô chỉnh lại bản thân. Cô không thực sự hiểu rõ về anh. Làm sao cô có thể chứ?




Kỳ lạ, cho đến khi Sasha nhắc đến việc đó, cô mới nhận ra Zarek chưa tắm lần nào hết. Anh không bốc mùi hay đại loại như thế và anh rửa tay mình nhiều lần đến nỗi cô cho rằng phần cơ thể còn lại của anh cũng sạch.



Cô quay lại bếp và nhìn thấy Sasha đang ăn bánh kếp của Zarek.



“Cậu đang làm gì đó?”



“Hắn ta không muốn chúng. Chúng đang nguội đi.”



“Sasha !”



“Cái gì? Lãng phí thức ăn là việc làm không tốt.”



Cô lắc đầu trước con sói trong khi cô đi làm một mẻ bánh mới cho Zarek . Có lẽ anh ấy sẽ hòa đồng hơn sau khi anh rời phòng tắm.



Anh không như vậy. Anh thậm chí còn cáu kỉnh hơn khi đang nuốt ầng ậc bánh kếp xuống cổ họng.



“Hắn ta kinh tởm quá đi.” Sasha nói với cô.



“Hắn ăn như con thú vậy. Hay biết ơn vì cậu bị mù đi.”



“Sasha , để người đàn ông đó yên.”



“Yên, cái mông của tôi đó. Hắn ta dùng nĩa của mình như cái xẻng vậy và tôi thề là hắn nhét cả một cái bánh kếp vào miệng hắn cùng một lần đó.”



Astrid ắt sẽ cảm thấy ghê tởm nếu như cô chưa bao giờ ở trong giấc mơ của anh. Chưa có ai từng dạy anh thậm chí về cách cư xử cơ bản nhất. Anh bị bỏ trong một góc tường trên sàn nhà giống như một con thú mà Sasha đã gọi anh như vậy.



Trong kiếp sống làm con người của anh, thức ăn là thứ khan hiếm, từ suy nghĩ đó đi một nhận thức đáng sửng sốt. Thức ăn khi anh là một Thợ săn đêm cũng khan hiếm không kém.



Không giống những người khác trong loài của mình, Zarek không có một người Cận vệ trồng trọt cây lương thực hằng ngày cho anh. Nuôi súc vật để làm những bữa ăn cho anh. Trong hàng thế kỷ qua, anh sống trong khí hậu khắc nghiệt của Alaska nơi mà vào mùa đông nguồn cung cấp thức ăn rất là hạn chế.



Astrid đột nhiên cảm thấy bệnh trước suy nghĩ đó. Không còn nghi ngờ gì nữa, khi là con người anh đã bị bỏ đói cho đến chết.



Thợ săn đêm không thể chết vì đói. Nhưng họ vẫn chịu đựng cơn đói cồn cào từng chút một giống như con người.



Cô làm một đĩa bánh kếp khác cho anh.



“Cái gì đó?” Anh hỏi khi cô đặt cái đĩa đó xuống kế bên anh .



“Phòng trường hợp anh vẫn còn đói.”



Anh không nói gì hết, cô nghe tiếng anh để cái đĩa qua phía bên kia bàn rồi nghe tiếng anh mở đắp bình đựng si-rô ra.



“Tôi không thể chịu nỗi khi phải nhìn thấy hắn ăn món súp bánh kếp với si-rô một lần nữa.” Sasha nói. “Tôi sẽ ở trong phòng khách nếu cậu cần tôi.”



Astrid lờ cậu ấy đi trong khi cô lắng nghe tiếng Zarek đang ăn. Cô ước mình có thể nhìn thấy anh nhiều đến nhường nào.



“Không cậu không muốn nhìn thấy đâu.” Sasha nói.



Cô có cảm giác là Sasha đã phản ứng thái quá. Cô hiểu con sói đủ rõ để biết dù Zarek có cử xử một cách không chê vào đâu đi chăng nữa thì Sasha vẫn sẽ tìm cách phàn nàn.



Sau khi Zarek ăn xong, anh đứng dậy và rửa cái đĩa.



Không, anh không phải là một con lợn. Anh là một người đàn ông cô độc và bị tổn thương, người đã không biết phải đương đầu như thế nào với cái thế giới đã quay lưng lại với anh.



Cô nhìn anh theo cái cách mà Acheron đã nhìn và lòng tôn kính của cô dành cho vị thần người Atlantean đó trở nên vô cùng lớn vì nhận ra anh ấy có thể nhìn thấy thứ mà những người khác đã không thấy.



Bây giờ cô chỉ cần tìm cách nào đó cứu Zarek khỏi vị nữ thần đang cố loại trừ anh.



Nếu cô không làm vậy, Artemis sẽ ra lệnh cho anh phải chết.



Cô nghe tiếng anh xé mẩu khăn giấy ra khỏi cuộn.



“Tôi nghe bản tin tức nói rằng trời sẽ vẫn tiếp tục bão. Họ không biết chừng nào cơn bão mới tan. Họ nói đây là cơn bão tồi tệ nhất trong suốt nhiều thế kỷ qua.”



Zarek mệt mỏi thở dài. “Tối nay tôi phải rời đi.”



“Anh không thể.”



“Tôi không có lựa chọn nào khác.”



“Tất cả chúng ta đều có sự chọn lựa.”



“Không, chúng tôi không có, công chúa ạ. Chỉ có những người có tiền và tầm ảnh hưởng mới có sự lựa chọn. Với những người còn lại như chúng tôi, hoàn cảnh sống thao túng những việc chúng tôi làm để sinh tồn.” Anh đi ngang qua phòng. “Tôi phải đi.”



Astrid hốt hoảng. Vì anh là một Thợ săn đêm anh thực sự có thể rời đi. Không giống như những con người thường mà cô đã từng phán xét, mạng sống của Zarek sẽ không bị đe dọa nếu anh rời khỏi căn nhà gỗ này vào tối nay. Thời tiết sẽ có thể lạnh và rất khắc nghiệt, nhưng anh đã quen với thời tiết như vậy rồi.



Cô sẽ phải làm gì đây?



Nếu như cô đi theo anh, anh sẽ nhanh chóng phát hiện ra cô cũng là người bất tử.



Trong giây lát, cô cân nhắc đến việc gọi các chị của mình, rồi tự ngăn bản thân mình lại. Nếu như cô làm vậy, họ sẽ không bao giờ để cô quên chuyện đó. Cô cần phải giải quyết chuyện này một mình.



Nhưng thứ gì có thể giữ anh ở lại đây khi mà anh đã quyết tâm rời đi?



Cô hướng về phía cánh cửa và đụng phải một thứ gì đó trên quầy ăn. Nhặt nó lên, cô cảm giác đó là một lọ gia vị nhỏ, thứ khiến cô nhớ đến những huyết thanh mà M’Adoc đã đưa cho cô.



Một liều lớn huyết thanh Hoa sen sẽ giữ cho Zarek mê mang trong một vài ngày...



Nhưng như vậy anh sẽ bị mắc kẹt trong những cơn ác mộng mà không có cách nào tỉnh dậy được.



Những cơn ác mộng kinh khủng đó có thể khiến anh hóa điên.



Hoặc cô có thể điều khiển giấc mơ của anh như một Skoti có thể làm.



Cô dám thử làm vậy không?



Trước khi cô có thể cân nhắc việc đó, cô đi vào phòng mình để lấy cái lọ mà cô đã giấu ở cái bàn đầu giường.



Bây giờ cô chỉ cần tìm ra cách khiến cho Zarek dùng lọ huyết thanh này.