Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)
Chương 2 : Giao phong
Ngày đăng: 09:19 18/04/20
Lăng Lang mở cửa buồng vệ sinh, trong lòng cả kinh, không biết do mình quá tập trung hay đối phương động tác quá nhẹ, anh vậy mà một chút cũng không nghe được có người vào, cũng không biết hắn vào khi nào, càng không biết hắn có nghe được gì không…
Người đó đứng quay lưng về phía anh, nhưng có thể nhìn rõ mặt hắn qua gương.
Phong Hạo hiển nhiên cũng đã phát hiện anh, lo lắng xoay người chào: “Thầy Lăng.”
Lăng Lang lắc đầu, “Tôi không thích người khác gọi tôi là thầy.”
“Vậy… Tiền bối?” Phong Hạo hỏi dò.
“Gọi tên là được rồi.”
“Như vậy sao được, quá thất lễ..”, Phong Hạo có chút khó xử, “A, hay là tôi gọi anh là học trưởng có được không?”
Lúc này Lăng Lang mới lần đầu tiên đưa mắt trực tiếp ném lên người hắn.
“Tôi cũng là sinh viên học viện điện ảnh Hồ Sóc,” Phong Hạo cao hứng tự giới thiệu. Hai người đã hợp tác đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên trao đổi không chính thức, có thể thấy khí chất “người lạ chớ gần” của Lăng Lang mãnh liệt bao nhiêu.
Lăng Lang cảm giác có chút ngoài ý muốn.
Mấy tháng trước, người đại diện cầm kịch bản nghe nói là vì anh mà viết cùng hợp đồng cát-xê trên trời vào nhà trọ của anh, nói là phía nhà đầu tư bằng mọi giá muốn mời anh đến diễn vai này.
Trong phim này Lăng Lang đóng vai một cảnh sát. Người yêu là thanh mai trúc mã, cũng là con gái thủ trưởng, hắc đạo vì muốn trả thù cha cô mà sát hại cô. Lăng Lang muốn báo thù cho bạn gái, trà trộn vào hắc bang nằm vùng, chịu qua bao nhiêu nhục nhã khổ cực, cuối cùng cũng lấy được lòng tin của Thiếu chủ. Lúc triển khai kế hoạch báo thù, lại lần theo dấu vết tra xét được bàn tay đen sau màn thao túng tất cả không phải ai khác mà chính là cục trưởng cục cảnh sát.
Thiếu chủ hắc đạo kế nhiệm không lâu thì bắt được người cảnh sát đã nổ súng bắn gục cha mình trong lúc hỗn loạn. Lăng Lang lợi dụng thân phận mình giúp đồng nghiệp chạy trốn, còn tự chém mình một dao, nhưng dù vậy Thiếu chủ cũng không tin anh, nên mới có một màn mở đầu kia.
Kịch bản này khúc dạo đầu khuôn sáo cũ, tình tiết lại khúc chiết, nội dung tiến triển ngoài dự đoán, kết cục bất ngờ. Đây là một bộ thuần nam diễn chính, nữ chính vừa xuất hiện liền hết vai, nửa đầu phim là quá trình Lăng Lang đấu với Thiếu chủ, nửa sau đấu với thủ trưởng, cuối cùng loạn đấu. Không thể không thừa nhận, biên kịch rất có thực lực trong việc miêu tả nam nhân đấu trí.
Lăng Lang đọc kịch bản, hỏi chi tiết, ký hợp đồng, đến ngày khởi động máy mới phát hiện diễn viên vào vai Thiếu chủ hắc đạo không phải là diễn viên đã định ban đầu, mà là một tay mới không hề có kinh nghiệm diễn xuất.
Giới truyền thông đã sớm quen với thái độ lạnh lùng của Lăng Lang, dù trong lễ khởi động máy anh không nói một lời cũng không ai nghi ngờ, chỉ có người đại diện cùng trợ lý luôn kế cận anh là biết được anh đối với việc này bực bội thế nào.
“Người đã định lúc trước đâu?” Lăng Lang vừa về tới phòng nghỉ liền hỏi.
“Diễn viên lúc trước được mời đóng hình như là Ngô Quan Phong, nhưng anh ấy bị thương lúc đóng phim, đến giờ còn nằm trong bệnh viện.” trợ lý giải thích
“Cho nên họ liền sắp xếp một người mới?” Lăng Lang lạnh lùng hỏi. Vai diễn Thiếu chủ kia so với vai cảnh sát anh diễn còn lớn hơn hai tuổi, tiến trình thời gian trong kịch bản là từ hai mươi lăm đến ba mươi hai tuổi, là một trong ba vai diễn chính ngoại trừ anh và vai thủ trưởng, cũng là vai có cảnh tương tác hành động với Lăng Lang nhiều nhất, vô cùng khó khống chế. Đôi bên giằng co, nếu một phía diễn kém tất sẽ dẫn đến kết quả thất bại, người phối hợp diễn với ảnh đế không ngờ lại là một tay mơ mới ra nghề, còn chưa diễn xong đã thành trò cười.
Khi cả hai trở lại trường quay thì đạo diễn đang cùng phó đạo diễn và biên kịch thảo luận đoạn vừa rồi cần quay lại thế nào.
“Hay là sửa kịch bản đi? Bỏ đoạn này?” Phó đạo diễn hỏi
“Đương nhiên không thể, không có cảnh này làm sao thể hiện được nằm vùng phải hy sinh nhiều thế nào”, biên kịch kiên quyết phản đối.
“Tôi biết rồi”, phó đạo diễn đập tay, “Dùng thế thân!”
Đạo diễn dùng kịch bản cuộn thành ống gõ đầu hắn: “Vậy đến cuối làm sao đặc tả khuôn mặt viên cảnh sát?”
“Hậu kỳ cắt nối biên tập lại không được sao?” Biên kịch đề nghị.
“Không được! Nhất định phải quay gương mặt Thiếu chủ đổ lên gương mặt viên cảnh sát, vậy mới làm nổi bật biểu cảm tương phản của hai nhân vật!”
Thảo luận nhất thời lâm vào bế tắc, đúng lúc này một thanh âm nhỏ mang theo lo lắng vang lên.
“Cái đó, tôi có một ý tưởng…”
Người nói chuyện đúng là Phong Hạo.
Ba người đồng thời quay đầu, “Ý tưởng gì?”
Những người khác có mặt đều yên lặng lắng tai nghe.
“Tôi cảm thấy kịch bản này có thể sửa chỗ này thành…”
Biên kịch nhíu mày: “Tôi không phải đã nói rồi sao, cảnh này tuyệt đối không thể bỏ!”
“Thủ hạ khiến kẻ thù giết cha chạy mất, đâu thể chỉ để hắn nhẹ nhàng chui qua thì dễ dàng bỏ qua cho hắn?” Phong Hạo lắc đầu, “Tôi muốn cảnh ấy không phải đơn giản như vậy là xong”
Mọi người nghe được lời này đều hít sâu một hơi.
Lời nói của Phong Hạo đúng ý đạo diễn, hắn kích động hỏi: “Cậu muốn sửa thế nào?”
“Không phải bỏ bớt, mà phải thêm vào!”