Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 3 : kịch

Ngày đăng: 09:19 18/04/20


“Mày muốn tiếp tục bán mạng cho tao? Được thôi, “ Phong Hạo rẽ chân ra “Từ chỗ này chui qua đi, mày vẫn là chó của tao”.



Lăng Lang chưa bao giờ chịu qua vũ nhục lớn như vậy. Lúc đó anh hoàn toàn có thể đứng dậy cưỡng ép Phong Hạo đang không hề phòng bị, an toàn thoát khỏi Thanh Long bang, trở về làm cảnh sát của anh.



Nhưng mà, vì diệt trừ thế lực đen tối, vì thay người bạn gái uổng mạng báo thù, anh run rẩy bò đi bước đầu tiên, rồi bước thứ hai…



Một đám người xung quanh càn rỡ cười to.



Lăng Lang vừa đi vài bước, không ngờ đùi Phong Hạo không hề báo trước mà dùng chút lực, khiến cho Lăng Lang cả người tiến không được, lui cũng không xong.



Thanh âm tràn ngập mị hoặc của Phong Hạo trong rạp chiếu phim lớn chậm rãi vang lên, “Mày cho là, làm chó của tao, dễ dàng vậy sao?”



Màn ảnh đang chiếu cận cảnh gương mặt Lăng Lang, anh từ từ nhắm hai mắt, ngưng mi, biểu cảm thống khổ. Một lát sau, anh chậm rãi ngẩng đầu, mở mắt ra, trong ánh mắt kia có không cam lòng, có khuất nhục, có ẩn nhẫn, có quyết tâm, toàn bộ thế giới nội tâm của một cảnh sát nằm vùng, chỉ trong một cảnh này đều được tinh tế biểu hiện.



“---- Xin hỏi cách nhìn của anh đối với bộ phim này thế nào?” Phóng viên ngăn lại khán giả trong buỗi lễ công chiếu phỏng vấn.



“Thực phấn khích, ba người đàn ông giằng co, rất đáng xem”



“Kết thúcthiệt lừa đảo mà, nhưng mà ông đây rất thích.”



“Lần đầu tiên trong mười năm xem phim đến quên ngủ.”



“---- Đánh giá thế nào với diễn xuất của dàn diễn viên?”



“Lăng Lang không hổ là ảnh đế, lần này quả nhiên không làm người khác thất vọng”



“Nhân vật thủ trưởng cũng rất có thực lực, diễn đối thủ của ảnh đế cũng không rơi xuống thế hạ phong chút nào”



“Người đóng Thiếu chủ hắc đạo là diễn viên mới? Thật nhìn không ra nha!”



“---- Cảnh nào cho anh ấn tượng sâu sắc nhất?”



“Là cảnh Thủ trưởng chính tay ngộ thương con gái của mình đi?”



“Cảnh cuối Thủ trưởng nhắm vào đầu viên cảnh sát nằm vùng nổ súng, nhưng viên cảnh sát này lại ôm Thiếu chủ cùng rơi xuống vực.”



“Không, phải là cảnh đặc tả Lăng Lang chịu nhục dưới khố kia, thực khiến người ta đã xem qua là không thể quên được, khắc sâu ấn tượng. Tôi nghĩ đây là cảnh trong toàn bộ phim khiến tôi cảm động nhất. Chứng kiến một màn đó tôi cảm thấy mình bị lây thứ cảm xúc đó, tựa như người quỳ ở đó thừa nhận tất cả chuyện này là mình vậy. Đại trượng phu co được giãn được, Lăng Lang diễn xuất tự nhiên như thế thật khiến người xem thỏa mãn.”







“Học trưởng, phim chiếu xong rồi, chúng ta nhanh đến lễ mừng đi, tối nay không đi không được.” Gương mặt Phong Hạo hiện ra trong tầm mắt Lăng Lang. Anh gần như căm ghét mà liếc mắt một cái.



Cũng không phải Lăng Lang có thành kiến gì với Phong Hạo, nhưng anh vừa mới thưởng thức xong 120’ phim, còn đắm chìm trong thế giới kia, vậy mà Phong Hạo lại dùng bộ mặt Thái tử hắc đạo trưng lên vẻ cảnh xuân sáng lạn xuất hiện trước mặt, dù là ai giờ phút này cũng sẽ có cảm giác hình tượng tan vỡ.




Cuối cùng đạo diễn kêu một tiếng “qua”, đánh thức Lăng Lang, lúc này anh mới phát hiện Phong Hạo đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào.



Lăng Lang dùng ánh mắt khó tin nhìn hắn: “Cậu vì sao có những cảnh quay hỏng hôm đó?”



Phong Hạo liếc mắt lên TV, hình ảnh đang dừng ở đoạn quay cận cảnh khuôn mặt Lăng Lang, “Anh nói cái này sao? Là tôi đặc biệt đến phòng chế tác hậu kỳ của công ty lấy được”



“Cậu làm cách nào lấy được?” Những cảnh quay thô là bản quyền của nhà sản xuất, dù không tiêu hủy cũng nghiêm cấm truyền ra ngoài, ngay cả đạo diễn cũng không có quyền hỏi đến.



“Lén đi cửa sau.” Phong Hạo hướng anh nháy mắt, “Học trưởng ngàn vạn lần đừng lộ ra ngoài nha”



Lăng Lang lúc này mới nhớ tới lúc trước trợ lý đã nói cậu ta là em trai của nhà sản xuất, “Cậu cần nó làm gì?”



“Vì tôi muốn tiến bộ”, Phong Hạo ngại ngùng cười cười, “Tôi nghĩ tôi biết vì sao đạo diễn lại hô ngừng nhiều như vậy, vì tôi diễn thực sự không tốt.”



“Vì sao cứ phải là cảnh này?”



“Vì đoạn này để lại ấn tượng sâu nhất cho tôi, nhất là…” Phong Hạo hơi hơi cúi đầu xuống, “Lúc ấy khiến học trưởng vì vậy mà không vui, tôi thực cảm thấy rất áy náy”



“Tôi muốn xem kỹ, về sau không bao giờ phạm sai lầm đồng dạng nữa, cho nên mới nhờ biên tập giúp tôi ghi ra một bản”. Phong Hạo thật cẩn thận thăm dò, “Học trưởng, anh không để tâm chứ? Tôi thật sự không có ác ý.”



Thấy Lăng Lang bán tín bán nghi tiếp nhận lý do thoái thác của mình, ý đề phòng cũng tiêu tan hơn nửa, lúc này Phong Hạo mới nhớ đến ly nước trên tay, hai tay đưa qua: “Học trưởng, nước của anh”



“… Cám ơn.” , cảm giác yết hầu khô khốc nhắc nhở Lăng Lang, anh nhận ly nước uống một hơi cạn sạch, nhưng vẫn cảm thấy người khô nóng khó nhịn.



“Tôi dùng nhà vệ sinh một chút được chứ?”



“Không cần khách sáo vậy” , Phong Hạo chỉ cho anh, “Phía bên kia”



Lăng Lang vốc nước lên mặt, nín thở niệm hai lần Tâm kinh, đây là một đoạn lời thoại trong phim anh từng quay, mới miễn cưỡng đè nén xuống khô nóng khó hiểu kia.



Nhà Phong Hạo hơi lớn, mọi cửa phòng đều đóng, chỉ có duy nhất một cửa phòng rộng mở hấp dẫn Lăng Lang.



Biết rõ tự tiện vào phòng người khác là thất lễ, nhưng Lăng Lang vẫn không nhịn được vươn tay tìm công tắc đèn trên vách tường.



Ánh đèn nháy mắt tràn ngập căn phòng, Lăng Lang mở to mắtkhông biết nói gì, đây hiển nhiên là phòng ngủ của chủ nhà, trên tường thế mà lại treo một tấm ảnh lớn của mình.



Trên ảnh chụp không phải gì khác, chính là cảnh cuối kịch lúc anh bị trói lên pháp trường xử bắn trong .



Lăng Lang còn chưa khôi phục từ trong khiếp sợ, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng cười khẽ, “Ha ha, bị anh phát hiện rồi.”



Anh xoay mạnh người, là Phong Hạo!