Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 32 : Huấn luyện

Ngày đăng: 09:19 18/04/20


Lăng Lang đoan chính quỳ trên mặt đất, trước mặt bày ba cây gậy mát-xa màu đen, cùng chất liệu gỗ, độ lớn khác nhau. Cái ngoài cùng bên trái chỉ nhỏ bằng ngón tay, dài khoảng nửa bàn tay, cái ở giữa đứng thứ hai, đến cái ngoài cùng bên phải chính là cây gậy có quy tắc và độ lớn thông dụng.



Không rõ chúng nó để làm gì, Lăng Lang ngẩng đầu dùng ánh mắt hỏi Phong Hạo.



"Từ hôm nay trở đi, anh cần phải tự mình tiến hành khuếch trương,” Phong Hạo theo thứ tự điểm qua, “Mỗi ngày bắt đầu bằng cái thứ nhất, sau khi thích ứng thì đổi sang cái thứ hai, cho đến khi dùng xong cái thứ ba.”



“Trừ khi quá bận việc, nếu không chỉ cần anh có thời gian, mỗi ngày nhất định phải đảm bảo khuếch trương nửa giờ, mỗi cái mười phút, tôi sẽ không giám sát anh, thời gian này do chính anh nắm chắc.”



Hắn lấy từ trong ngực một cái chai nhỏ bỏ túi đặt lên bàn trà, “Chất lỏng này có thành phần thuốc gây tê, ban đầu anh có thể không thích ứng được với dị vật trong cơ thể, dùng cái này mỗi lần một chút, sẽ tạm thời bỏ qua được cảm giác không khỏe, hơn nữa thứ này không gây hại cho thân thể anh.”



“Đương nhiên, cách này chỉ được phép dùng lúc đầu, sau này chờ thân thể anh đã quen thì không được dùng nữa.”



“Lượng trong chai tôi đã tính toán rồi, sau khi dùng hết, nếu cần lại đến hỏi tôi.”



Lăng Lang nhìn cái chai trên bàn trà, chất liệu thủy tinh màu xanh biển, tràn ngập cảm giác thần bí.



“Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, tôi muốn anh chỉ khuếch trương phía sau, trong quá trình này dù có nảy sinh phản ứng gì, cũng không thể chạm đến phía trước, những lúc khác cũng không được phép.”



“Về sau, khi nào thì anh được phép phóng thích dục vọng, dùng loại phương thức nào phóng thích, đều do tôi quyết định. Tôi tạm thời không muốn khóa anh lại, hy vọng anh cũng không khiến tôi sinh ra ý niệm này, tôi không thể nào 24 giờ đều ở bên cạnh anh, tất cả đều phải dựa vào tự giác của anh.”



Lời của Phong Hạo từng tiếng rơi vào tai Lăng Lang, âm lượng không lớn nhưng lại tràn ngập uy nghiêm, Lăng Lang chỉ có thể yên lặng ghi nhớ mỗi một chữ hắn nói.



Phong Hạo dừng một lát để cho anh tiêu hoá, “Anh chọn một câu trả lời, tôi bảo anh làm tất cả những chuyện này, mục đích là gì? A - vì để thời điểm chính thức làm anh sẽ không bị thương? Hay là B – vì để cho anh cũng có khoái cảm?”



Lăng Lang nghĩ nghĩ, "A?"



"Không đúng."
Lăng Lang lúc này mới phát hiện trước mặt Phong Hạo bày chỉnh tề mười quả cầu kim loại màu bạc, kích cỡ chừng hai phần ba quả bóng bàn.



Lăng Lang mặc dù lòng đầy nghi hoặc, ngoài miệng lại không hỏi, anh biết Phong Hạo sẽ không vô duyên vô cớ bày bọn nó ra.



"Tôi thực mâu thuẫn..." Phong Hạo cùng anh đồng thời đánh giá mấy quả cầu kim loại trên bàn.



Lăng Lang yên lặng chờ nửa câu sau của Phong Hạo.



Không ngờ hắn chuyển đề tài phát một, “Số thứ hai trong số điện thoại của anh là?”



Lăng Lang ngẩn người, mới đuổi kịp tư duy thoát tuyến của hắn, “3.”



Phong Hạo cười ra vẻ nhẹ nhõm thở phào một hơi, “Vậy là tốt rồi, ban đầu tôi còn lo, lỡ như số thứ hai lại là 8 hay là 9 thì phải làm sao bây giờ?”



Lăng Lang cảm thấy không quá hay ho, quả nhiên đúng như anh nghĩ, Phong Hạo lấy từ trong đống đó ra ba viên, sau đó rất tự nhiên cởi bỏ quần của anh.



“Con số 3 này cũng rất tốt, không nhiều không ít, vừa khéo.”



Một cỗ lãnh ý mạnh mẽ tiến vào thân thể, cảm giác đó liên tục lập lại ba lần, sắc mặt Lăng Lang có chút thay đổi.



“Kiên trì đến khi kết thúc công việc hôm nay, tôi sẽ đem số thứ hai nhớ kỹ,” Phong Hạo mỉm cười, “Có vấn đề gì không?”



Lăng Lang rất muốn nói có, lại nói không nên lời.



Phong Hạo tựa hồ cũng không tính toán có được đáp án của anh, vừa cười vừa nói, “Anh bây giờ có hai lựa chọn, một là đem người bạn cũ của anh mang lên (cái giang tắc ấy), nó sẽ có phát huy tác dụng cố định, đương nhiên cũng sẽ khiến cho mấy quả cầu chen chúc càng chặt, hai là cứ bảo trì nguyên trạng thế này, bất quá chỉ sợ thời gian cả ngày sắp tới, anh đều phải cố gắng kẹp chặt chúng, lỡ như trong quá trình quay phim mà rơi xuống, vậy rất xấu hổ nha.”