Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 38 : Cầu hoan

Ngày đăng: 09:19 18/04/20


Dây thừng cột trên nóc nhà rốt cục không chịu nổi ma sát, đứt phựt một tiếng.



Lăng Lang nắm lấy dây thừng vốn chỉ là để diễn, thực tế không dùng sức, đột nhiên anh cảm thấy dây thừng trong tay trượt đi, không chút nghĩ ngợi liền nắm chặt, thân mình bị lực kéo xuống mãnh liệt bất thình lình lôi đi.



Trong lúc nguy cấp, anh một chân móc vào khe hở trên nóc nhà, dùng khí lực từ khi còn bú sữa mẹ đến giờ túm chặt dây thừng, dây treo cũng phát huy công dụng nhất định, em trai và Kim Mao đang cấp tốc rơi xuống cứ như vậy dừng lơ lửng ở không trung.



Nhân viên công tác sợ hãi, từ bốn phương tám hướng chạy tới, ba chân bốn cẳng đem người cùng chó cứu được, Lăng Lang trên nóc nhà thở phào một hơi dài, lập tức có người lên kiểm tra thương thế của anh, may là chỉ rách da, không nghiêm trọng lắm.



Trong quá trình quay phim gặp phải chuyện ngoài ý muốn là việc khó tránh, diễn viên bị thương lại càng là việc cơm bữa, Lăng Lang cũng không để trong lòng, lúc Phong Hạo xức thuốc cho anh, em trai cứ đuổi theo anh không ngừng nói cảm ơn.



Lăng Lang thật sự bị cậu ầm ĩ đến nhức đầu, “Cậu không cần cảm ơn tôi, đổi lại là ai ở vào vị trí của tôi cũng sẽ làm vậy.”



Anh nói xong câu đó liền đi ra, Phong Hạo hướng phía em trai đang thất vọng cười cười, cũng vội vàng đi theo, em trai nhìn theo hai người đi đến một chỗ xa đám đông, Phong Hạo kéo cánh tay Lăng Lang qua, tựa hồ đang kiểm tra vết thương của anh.



“Tay thế nào?” Phong Hạo nhẹ nhàng hoạt động các đốt ngón tay anh.



"Tạm được."



Lăng Lang trả lời thực khinh miêu đạm tả, kỳ thật giữ chặt sức nặng một trăm ki-lô-gram đang rơi tự do tuyệt không nhẹ nhàng giống như hình dung của anh, hai cánh tay anh đến giờ còn nâng không nổi, không trật khớp đã là vạn hạnh rồi.



“Có muốn nghỉ ngơi một ngày không?”



"Không cần, " Lăng Lang cự tuyệt, " Phần diễn tiếp theo không cần dùng tay.”



Xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng cảnh này vẫn phải tiếp tục, nhân viên huấn luyện trấn an Kim Mao nửa ngày, rốt cục khiến nó trấn định lại, lại chuyên tâm tập trung vào công việc.



Nhân viên công tác thay một sợi dây thừng rắn chắc hơn, cũng trải thêm một cái đệm bên dưới cửa sổ áp mái, ngay lúc em trai mang theo chú chó sắp leo đến mái nhà, Phong Hạo đột nhiên trở về, phát súng đầu tiên trúng Kim Mao, phát súng thứ hai bắn trúng tay em trai, một người một chó rơi xuống trên đệm.



Bọn bảo tiêu bên ngoài bị tiếng súng dẫn vào, không hẹn mà cùng rút súng bắn phá một trận.



Em trai vừa rơi xuống đất nháy mắt rút súng, nhưng vẫn là quá muộn, cậu ngay cả một phát súng cũng chưa kịp bắn, đã trúng phải vô số phát, thân thể cậu không ngừng run lên, cuối cùng chậm rãi ngã xuống.



"A a ——" Lăng Lang trên nóc nhà phát ra tiếng hét to, liều lĩnh nhảy xuống, Phong Hạo khoát tay, bọn bảo tiêu nhất thời dừng bắn, nhưng súng trong tay vẫn không buông, nhất tề nhắm vào Lăng Lang.



Lăng Lang kéo đôi chân bị thương do té ngã gian nan đến bên người em trai, ôm lấy cậu a a kêu lên.


“Theo tôi thấy Kim Mao cũng không thích kêu cho lắm?”



"Tuyệt đại đa số chó Kim Mao đều rất an tĩnh, đôi khi thậm chí bị người ta hoài nghi nó không biết sủa.”



Người dẫn chương trình giơ ngón tay đếm, “Chó Kim Mao cũng có rất nhiều loại màu lông, theo tôi hiểu sơ thì có màu vàng nhạt, màu hoàng kim… hình như còn có màu đỏ?”



Cô một bên kể, Phong Hạo một bên gật đầu.



Người dẫn chương trình liệt kê xong, lại hỏi Phong Hạo, “Kim Mao của anh màu gì?”



Phong Hạo suy tư một chút, "Hẳn là màu vàng thuần tuý."



Lăng Lang nghe đến đó theo bản năng sờ sờ tóc.



"Vậy nhất định nhìn đẹp lắm?"



Phong Hạo không chút nào khiêm tốn, "Phi thường xinh đẹp."



"Nuôi chó nhất định rất thú vị đi, anh ngày thường bận rộn như vậy, có thời gian chăm sóc nó sao?"



“Dù có bận việc hơn nữa tôi cũng sẽ dành thời gian bồi nó, có điều gần đây nó ăn uống không tốt, rất là gầy.”



"Nga? Tại sao vậy?"



Phong Hạo cúi đầu nghĩ nghĩ, "Có thể là phát tình đi."



Hắn buông mắt, tựa hồ nhớ lại hình ảnh gì đó thực ấm áp, phát ra mỉm cười từ nội tâm, "Gần đây luôn ôm chân của tôi cầu hoan, làm cho người ta thực khổ não mà."



Buổi tối Lăng Lang lên giường liền không thành thật, dù sao Phong Hạo cũng đã ở trong TV nói mình phát tình, anh liền dứt khoát vò đã mẻ lại sứt khơi gợi ân ái, chui vào lòng Phong Hạo, trên người hắn cọ đến cọ đi, còn vươn đầu lưỡi liếm cổ cùng vành tai của hắn, ngứa đến khiến Phong Hạo bật cười.



Phong Hạo đè lại Lăng Lang không cho anh tiếp tục xằng bậy, hôn một cái trên trán anh, "Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải quay phim lúc sáng sớm đó."



Lăng Lang đang phấn khởi bị tạt nước lạnh, căm giận xoay người sang chỗ khác, nghẹn một bụng khí .



Mình là tính lãnh đạm, đừng có đem người dạy dỗ thành tính cơ khát!