Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 39 : Hơ khô thẻ tre*

Ngày đăng: 09:19 18/04/20


* Hơ khô thẻ tre: chỉ việc hoàn thành một tác phẩm (hồi xưa chưa có giấy người ta phải viết lên thẻ tre, viết xong phải hơ cho khô mực)



Quá trình quay phim chính thức tiến vào thời kỳ cuối, Lăng Lang trở nên càng ngày càng im lặng, tựa hồ cùng nhân vật anh đang diễn hoàn toàn dung nhập thành một thể, có khi vài ngày cũng không nói câu nào, hỉ, nộ, ái, ố (vui, giận, yêu, ghét) đã hoàn toàn không thể nhìn ra, khi anh lẳng lặng ngồi nơi đó, ngươi thậm chí không có cảm giác có người này tồn tại.



Người đại diện gấp đến độ chà xát hai tay, trong phim Lăng Lang cũng vì thời gian dài không nói lời nào, cuối cùng thành chứng đánh mất ngôn ngữ, hắn cũng không muốn Lăng Lang trong hiện thực lại diễn giả thành thật.



Hắn liều mạng theo sau Lăng Lang đang im lặng tìm đề tài nói chuyện, đem những mẩu chuyện ngắn trên mạng trích in thành tập, một chuyện tiếp một chuyện trông mong Lăng Lang sẽ nghe, nhưng đối phương hoàn toàn không có phản ứng.



“Nhìn tôi này, nói A —— " hắn đem phương pháp phục hồi chức năng ngôn ngữ xem trên TV cố gắng tiến hành khôi phục trị liệu cho Lăng Lang.



Lăng Lang yên lặng ngoảnh đầu đi, đối với biểu hiện thiểu năng trí tuệ của hắn không đành lòng nhìn thẳng.



“Hay là anh thử từ khác xem, ví dụ như là,” trợ lý nhún nhún vai, "Ba?"



Người đại diện lập tức trừng mắt cô, trợ lý vô tội nhìn trời huýt sáo.



“Đều là cái kịch bản lừa đảo này làm hại,” người đại diện căm giận nắm kịch bản ném trên mặt đất, “Sau này tôi nhất định phải để cậu ta nhận một vai nói thật nhiều, như là thiết xỉ đồng nha* Tiểu Linh Dương chẳng hạn,” trên đỉnh đầu hắn xuất hiện bóng đèn sáng ngời (ý nói ảnh có sáng kiến), “Luật sư, cô cảm thấy diễn luật sư thế nào? Luật sư lời thoại là nhiều nhất.”



*Thiết Xỉ Đồng Nha là biệt danh của Kỷ Hiểu Lam. Ông giữ chức tổng biên tập Tứ khố toàn thư, một công trình biên soạn sách nổi tiếng dưới thời Càn Long, chép 10.254 loại sách, gồm 172.860 quyển, cơ hồ thu nạp hết kinh sách văn học sử Trung Quốc thời vua Càn Long về trước. Phải điều động đến vài ngàn sĩ tử, học giả làm việc ròng rã 20 năm mới xong. Tiểu thuyết về ông là “Bản lĩnh Kỷ Hiểu Lam”, đã được dựng thành phim. Tác giả lấy biệt danh này gán cho Tiểu Linh Dương (aka Lăng Dương). Ai không biết cái bạn rõ linh lợi nói rõ nhiều này mời đọc truyện “Cám ơn em vẫn cười” của Dịch tỷ.



Trợ lý bưng cái hộp giữ ấm lại, "Vậy anh cần phải cầu nguyện đến lúc đó Lăng Lang còn có thể nói ra lời."



Cô đem hộp đưa cho Lăng Lang, "Đến, ăn canh."



Người đại diện nhìn Lăng Lang đem canh uống hết một nửa, "Cô mỗi ngày cho Lăng Lang uống canh gì vậy?"



" Canh thiên ma óc heo." (Thiên ma là tên một vị thuốc Đông y)



"Cô hù tôi?" Người đại diện bị cái tên này làm hoảng sợ.



Trợ lý đẩy cái kính mắt ‘có lẽ có’ trên sống mũi, tạo dáng trường phái nghiên cứu khoa học, “Tôi đã tra qua tư liệu, con người nếu thời gian dài không nói lời nào, sẽ dễ dẫn đến bệnh si ngốc người già, canh thiên ma óc heo, có thể lọc gan bổ não, rất hữu hiệu trong việc phòng ngừa bệnh trạng này.”




Phong Hạo đi tới, "Tôi nghĩ tôi đại khái có thể hiểu được ý của đạo diễn."



Hai người đồng thời nhìn về phía hắn, “Tôi đoán có lẽ đạo diễn muốn nói, anh yêu tôi, anh hận tôi, anh trút hết tất cả những tình cảm mãnh liệt nhất lên người tôi, nhưng chuyện này đều đã là quá khứ. Anh lập tức sẽ chết, tình cảm nóng cháy bao nhiêu đều sẽ hóa thành hư ảo, những chấp nhất không thể bỏ được của anh, một khắc sau cùng rốt cục có thể buông, anh tựa như đã đến cánh cửa cuối cùng của nhân sinh tù túng, tiến một bước về phía trước, trời cao biển rộng.”



Đạo diễn vỗ tay một cái: “Chính là ý này!”



Lăng Lang hiểu rõ ý hắn, tựa hồ minh bạch điều gì.



Camera lại một lần nữa khởi động, trước mắt bao nhiêu người, đứng bên vách núi, Lăng Lang thong thả quay đầu lại, cái thoáng nhìn cuối cùng của cậu trong đời, gió biển cuồn cuộn bay góc áo trắng như tuyết, mái tóc đen cũng bị gió thổi làm hỗn độn.



Lăng Lang nhìn Phong Hạo, người đàn ông mà cậu đã từng, thậm chí hiện giờ, không lúc nào không yêu sâu đậm.



Từ lúc đầu hắn cứu cậu trong kho hàng, đến khi đem cậu mang về nhà, ôn nhu ôm cậu, lừa gạt cậu, cầm tù cậu, hủy diệt cậu… Chuyện cũ rõ ràng hiện lên trong lòng, tất cả những tốt đẹp, những hồi ức không thể quên, tựa như ngọn đèn lao đến trước mắt cậu.



Cậu nhìn thấy cả cuộc đời mình, lại bình tĩnh như đang nhìn chuyện xưa của một người nào khác.



Lăng Lang lẳng lặng dừng mắt nơi Phong Hạo, nhưng suy nghĩ đã bay xa ngoài ngàn dặm.



Anh không còn phân rõ là đang diễn hay là hiện thực, như thể một giây sau đã phải cùng đối phương rời xa nhau.



Nếu mình chết đi như vậy, mình sẽ tiếc nuối điều gì đây?



Lăng Lang nghĩ, có lẽ tiếc nuối lớn nhất, là bản thân còn là một xử nam.



Khi anh sinh ra ý nghĩ này, trong ánh mắt yêu say đắm quẳng đến Phong Hạo có thêm vài phần hận ý.



Tôi sắp tìm cái chết rồi, mà cậu còn chưa có ăn nằm với tôi đâu.



Có điều sau này cậu cũng không còn cơ hội thượng tôi nữa. Nghĩ đến đây, Lăng Lang mỉm cười, xoay người nhảy xuống vách núi.