Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 8 : Nhược điểm

Ngày đăng: 09:19 18/04/20


“Dừng!”



“Dừng!”



“Dừng! ! !”



Đạo diễn bất đắc dĩ la :”Lăng Lang, hôm nay anh không thoải mái trong người hả?”



Lăng Lang lắc đầu, sắc mặt rất kém: “Thật có lỗi.”



Người đại diện đi đến gần: “Bao nhiêu lần rồi?”



Trợ lý đếm trên giấy, “Không tính lần đầu, riêng cảnh này đã là lần thứ bốn mươi mốt rồi.”



“Phá kỷ lục rồi?”



“Vâng.”



Phong Hạo cũng tha thiết quan tâm đến Lăng Lang: “Học trưởng anh không sao chứ? Sắc mặt anh không tốt, có phải lạnh quá không?”



Lăng Lang trốn tránh tầm mắt hắn. Người anh hiện tại không dám đối mặt nhất chính là Phong Hạo, chỉ cần là cảnh quay phải nhìn thẳng đối phương, anh đều không thể thuận lợi hoàn thành.



“Tôi hơi mệt, có thể nghỉ một chút không?” – Lăng Lang hỏi



“A? Được,” Đạo diễn vung tay lên, “Nghỉ ngơi mười lăm phút”.



Trợ lý rất ngoài ý muốn, “Anh có cảm thấy hôm nay Lăng Lang không được bình thường?”



Người đại diện gật đầu: “Là đặc biệt không bình thường, cô có bao giờ thấy trước đây cậu ta xin phép nghỉ chưa? Đều là muốn nghỉ thì nghỉ.”



Trợ lý như có suy nghĩ gì sờ cằm, “Chẳng lẽ anh ấy có mâu thuẫn gì với ai đó?”



Tầm mắt hai người đều cùng nhìn một phía xa xa, Phong Hạo đang cầm áo pardessus (áo ba-đờ-xuy) muốn phủ thêm cho Lăng Lang, sau đó lại cùng một bộ dáng lảng tránh nhìn sang hướng khác.



“Học trưởng, phủ thêm áo khoác đi.”



“Không cần.” Lăng Lang bước nhanh về trước không quay đầu lại.



“Sẽ cảm lạnh đó.”



“Tôi đã nói không cần.”



“Rõ ràng lúc trước học trưởng anh nói đây là công việc, bảo tôi không cần khách khí, anh không thể chỉ vì bị tôi nói trúng tâm sự liền trở mặt chứ.”



Lăng Lang dừng bước một chút, Phong Hạo tiến lên dùng quần áo bọc kỹ anh.



“Được rồi, không cần nhỏ mọn vậy mà, sự việc này cũng đâu có gì dọa người.” Phong Hạo chuyển tới trước mặt anh “Lúc đóng cảnh sát nằm vùng, không phải học trưởng cũng có cảm giác sao?”
‘Tên đó’ nói: “ Điện thoại di động của tôi căn bản độ phân giải không có cao vậy!”



Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía đạo diễn.



Đạo diễn mặt vô tội lấy di động ra: “Oan quá, tôi căn bản không có đứng hướng đó, góc độ của tôi so với hắn lấy rõ hơn nhiều, không tin mọi người xem nè!”



Máy quay lập tức quay thật gần phóng thật to bức ảnh trong điện thoại đạo diễn.



Người đại diện trợn mắt há mồm lắc đầu: “ Tiết mục này nhất định phá kỷ lục tỉ lệ người xem.”



Lăng Lang quơ lấy điều khiển từ xa tắt TV, trong phòng nhất thời im lặng làm người ta có chút không thích ứng.



“Chuyện đó…” Người đại diện do dự mở miệng.



“Tôi có chừng mực.” Lăng Lang lời ít ý nhiều đáp lời hắn.



Người đại diện không biết nên nói gì. Ngày đó ở cửa nhà Lăng Lang Phong Hạo đã nói đúng, hắn ngoài mặt là người đại diện của Lăng Lang, thực chất là một người giám thị được người khác thuê, nhưng đây đã là chuyện từ rất lâu trước đó, hắn hiện tại chỉ do thói quen mà làm việc.



Có thể trợ lý nói không sai, lệnh cấm đã giải trừ, Lăng Lang cũng sắp ba mươi ba tuổi, mình cũng không thể cứ luôn theo sát cậu ấy như vậy.



Lúc người đại diện còn đang một mình rối rắm, Lăng Lang hỏi: “Anh tới có việc gì?”



Người đại diện lúc này mới nhớ tới mục đích chuyến viếng thăm này, vội đem kịch bản phim mới đưa cho Lăng Lang.



“Đề tài này…” Lăng Lang vừa nhìn liền nhíu mày.



“Ngục giam, rất hiếm thấy.” Người đại diện lau mồ hôi, hắn đã tỉnh lược không ít nội dung, ví dụ như ngục giam trong phim nằm trên một ốc đảo, giam toàn là phạm nhân tội ác tày trời, trong đó đủ các loại huyết tinh, bạo lực, thậm chí cảnh nam x nam… Đây là lần đầu tiên hắn chọn một vai như vậy cho Lăng Lang.



Lăng Lang còn đang nghiêm túc xem kịch bản: “Tôi diễn nhân vật nào?”



Người đại diện nói một cái tên.



“Người hợp tác diễn đã định chưa?”



“Uhm,” người đại diện gian nan trả lời, “Nghe nói tám chín phần mười là Phong Hạo.”



Bàn tay đang lật xem kịch bản của Lăng Lang dừng lại, dường như muốn cự tuyệt.



Người đại diện ấp úng: “Còn có một việc…”



Lăng Lang im lặng chờ hắn tiếp lời.



“Bộ phim này là Mạc tiên sinh đầu tư.”



Lăng Lang gấp lại kịch bản: “Tôi tiếp.”