Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)
Chương 9 : Chiếc chìa khóa
Ngày đăng: 09:19 18/04/20
Đáp án của Lăng Lang giống như người đại diện tiên liệu, hắn gật gật đầu.
“Lần này tôi có thể nhìn thấy ngài ấy chứ?”
Người đại diện vẻ mặt khó xử đứng một bên.
“Gặp ngài ấy một lần thật sự khó khăn đến vậy sao?”
Người đại diện cẩn thận cười làm lành: “ Cậu cũng biết, trên đời này không có ai gặp qua Mạc tiên sinh.”
“Tôi biết rồi,” Lăng Lang đổi đề tài: “Chuyện lần trước tôi nhờ anh làm thế nào rồi?”
“Chuyện gì?” - Người đại diện giả ngu.
Lăng Lang không nói chuyện, hai người cứ như vậy một lúc, người đại diện mất kiên nhẫn trước: “Cậu nói việc tiếp nhận quảng cáo?” Người đại diện nhìn trời: “Vẫn chưa có tin tức.”
“Nửa năm mà không tiếp được một cái quảng cáo nào?” Lăng Lang cười lạnh, “Tôi đây làm diễn viên thật thất bại.”
“Aizz sao cậu lại nghĩ vậy?” Người đại diện vội trấn an anh: “Không phải tiếp không được, mà là không ai mời nổi, mọi người vừa nghe đến phí để cậu làm người đại diện cho thương hiệu đều bị dọa chạy.”
“Vậy giảm giá.”
“Như vậy sao được!” Người đại diện kiên quyết phản đối, “Đây không chỉ là vấn đề phí quảng cáo, mà còn là giá trị của cậu.”
Lăng Lang trầm mặc, người đại diện chậm rãi khuyên anh, "Cậu xem, từ lúc cậu ra nghề, suốt mười năm, một lần quảng cáo cũng chưa từng tiếp nhận..."
“Cho nên giờ muốn thử một lần cũng không được?”
“Loại việc quay quảng cáo này, không có giá trị nghệ thuật gì, vừa mệt lại không thú vị, còn phải xem ánh mắt nhà sản xuất, thật sự không thích hợp với cậu.”
Thấy Lăng Lang lại không lên tiếng, người đại diện chỉ có thể dùng tất cả thủ đoạn, dùng tình cảm đả động, dùng lý lẽ khuyên răn, “Cậu bây giờ không lo ăn, không lo mặc, rượu quý uống không hết…”
Lăng Lang cắt ngang: “Anh chắc là người đại diện duy nhất trên đời ngăn cản nghệ sĩ dưới tay nhận quảng cáo.”
Người đại diện cười xấu hổ.
“Kỳ thật tiền lương của anh không phải từ thu nhập của tôi đi?”
“Cái này…”
Lăng Lang ánh mắt sắc bén, người đại diện không thể tránh né, hai người giằng co nửa ngày, Người đại diện đành dứt khoát thừa nhận: “Đúng như cậu đoán, cố chủ của tôi là Mạc tiên sinh, tôi cũng giống cậu, ký hợp đồng cùng Diệp Thị chỉ là ngụy trang. Nhưng mà…”
Hắn đi vòng vòng trong phòng, “Nhiều năm qua, vì duy trì hình tượng cao cao tại thượng của cậu, cậu có biết tôi trả giá bao nhiêu không? Tôi vì cậu từ chối bao nhiêu cuộc phỏng vấn, cản bao nhiêu phóng viên, mặc kệ hoạt động gì chỉ cần cậu không muốn thì có thể không đi, cậu trong giới đắc tội ai, mười năm nay số lượng nhà sản xuất nhà đầu tư bị tôi cự tuyệt có thể xếp hàng thành năm vòng địa cầu!”
Hắn kích động vung tay: “Tôi tân tân khổ khổ đem cậu đắp nặn thành hình tượng này, giờ cậu lại nói với tôi cậu muốn đóng quảng cáo?”
Hai tên tù đè đầu Lăng Lang xuống càng ngày càng thấp, cơ hồ muốn đụng vào giày Phong Hạo, Lăng Lang chỉ cảm thấy mắt tối sầm, kêu to lên: “Buông ra, tôi có lời muốn nói!”
Tên tù nhìn nhìn Phong Hạo, Phong Hạo hất hàm, bọn hắn mới thoáng nới lỏng tay.
Lăng Lang ngẩng đầu, không hề úy kỵ nhìn thẳng Phong Hạo, “ Anh thả tôi, tôi có giá trị lợi dụng.”
Hai tên tù nghe vậy cười to, ngay cả Phong Hạo khóe miệng cũng nhếch lên.
“Nói thử xem, mày có giá trị lợi dụng gì?” Phong Hạo không nhanh không chậm hỏi.
Lăng Lang ngữ khí vô cùng kiên định: “Tôi có thể mang các anh ra ngoài.”
“WELL DONE!” Đạo diễn tây dương đối với biểu hiện của hai người rất vừa lòng.
Phong Hạo nâng Lăng Lang dậy, ghé vào bên tai anh nói: “Học trưởng hôm nay biểu hiện không tệ nha.”
Lăng Lang làm như không hiểu lời hắn, lập tức quay về phòng hóa trang lấy đồ. Trên đảo điều kiện không bằng đất liền, phòng ốc cũng có hạn, cho dù là nhân vật lớn như Lăng Lang cũng chỉ có thể dùng chung phòng nghỉ với Phong Hạo.
Lúc sáng, Lăng Lang lo lắng nhân viên vệ sinh động đến đồ đạc của mình, nên cầm luôn chìa khóa theo, cất ổn thỏa tại phòng hóa trang. Lúc này anh muốn nhân lúc người khác chưa về thì lấy chìa khóa đi. Nhưng khi anh trở lại phòng nghỉ, hộp cất chìa khóa đã trống không.
Lăng Lang toát mồ hôi lạnh, lục tung phòng hóa trang nhưng vẫn không thấy bóng dáng nó.
Không tìm thấy chìa khóa! Sao có thể như vậy? Lăng Lang lạnh cả người, cảm thấy một nỗi khủng hoảng trước nay chưa từng có.
“Học trưởng, anh đang tìm gì vậy? Phải là cái này không?” Phong Hạo lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng anh.
Lăng Lang quay phắt người, chỉ thấy Phong Hạo dùng hai ngón tay nắm lấy vật mà anh muốn tìm. Anh muốn bắt lấy, không ngờ động tác của Phong Hạo còn nhanh hơn, co tay lại, nhốt chiếc chìa khóa trong tay.
“Đưa tôi!” Lăng Lang đã sớm không còn trấn định lúc trước.
“A,” Phong Hạo cự tuyệt, “Tôi đã nói, nếu lại bắt được nhược điểm của học trưởng, tôi sẽ không cho qua dễ dàng như vậy.”
“Đây chẳng qua chỉ là một cái chìa khóa mà thôi.”
“Đúng là chỉ là một cái chìa khóa thôi, học trưởng cần gì phải kích động như vậy?”
“Cái chìa khóa đó đối với tôi rất quan trọng.” Lăng Lang liều mạng khống chế tâm tình của mình.
“Phải không? Quan trọng đến mức nào?” Phong Hạo mở bàn tay, “ Đúng là một cái chìa khóa rất khác biệt, tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc học trưởng anh mang là 3000, hay là 6000? (là phân loại của ‘cái đó’ thì phải?)”
Lăng Lang trong nháy mắt mặt không còn chút máu.
Phong Hạo đưa chiếc chìa khóa đến bên môi, khẽ hôn xuống, khi mở mắt ra đã nghiễm nhiên biến thành một loại tư thái khác: “Muốn lấy về? Đêm nay đến phòng tôi.”