Dangerous Love

Chương 1 : Tiền thế

Ngày đăng: 13:17 18/04/20


(Cũng ít có dài nhỉ bạn au ơi. Hơn 6000 từ)



Nước Mĩ



New York



Tại một giáo đường sang trọng đang chuẩn bị cử hành hôn lễ thế kỉ, nhân vật nam chính của hôn lễ là Vương Thanh – người đứng đầu  gia tộc Hoa kiều lớn nhất ở Mĩ, gia tộc họ Vương, đồng thời cũng là tổng giám đốc của tập đoàn TIME. Trong khi ấy, nhân vật nữ chính Lâm Huyên lại mang một thân phận khiến không ít người phải tặc lưỡi, cô vốn là con gái một ông trùm bang phái nho nhỏ ở Mĩ, mặc dù hiện giờ đã rời thế giới ngầm chuyển sang làm ăn chân chính và cũng đang ăn nên làm ra, song nếu so với gia tộc Họ Vương danh tiếng thì đây chẳng qua chỉ là dạng ăn mày. Trong phút chốc, cô dâu đã từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng. Còn nhớ, lúc Vương Thanh, vị công tử lãnh tình nổi tiếng trong giới thượng lưu nước Mĩ, tuyên bố muốn cưới Lâm Huyên, cô gái mang trong mình đứa nhỏ của anh, vô số thiên kim tiểu thư đã thương tâm muốn chết.



Từ xưa anh hùng khó qua được ải mĩ nhân, dù giữa trăm ngàn người đàn ông mới có được một người như Vương Thanh thì anh cũng chẳng phải là ngoại lệ, cuối cùng vẫn không qua được cửa của Lâm Huyên. Vì Lâm Huyên, Vương Thanh thậm chí không tiếc cùng người bạn tốt lâu năm Sở Uý tranh đấu để rồi cuối cùng mỗi người mỗi ngả. Vô luận có bao nhiêu người không chúc mừng hôn lễ này, Vương Thanh vẫn quyết định vào ngày 20 tháng 5 – cũng là sinh nhật của anh, tổ chức lễ cưới long trọng với Lâm Huyên, nói cho mọi người biết anh yêu người phụ nữ này biết bao nhiêu, thương đứa nhỏ sắp chào đời này biết bao nhiêu.



Trong phòng thay đồ của cô dâu, Lâm Huyên mặc váy cưới ngồi trước bàn trang điểm, ba nhân viên trang điểm đang giúp cô chỉnh trang lại lần cuối. Nửa giờ nữa, cô sẽ được gả cho người đàn ông mà cô yêu, cha của đứa nhỏ đã năm tháng trong bụng cô. Lâm Huyên thoáng mỉm cười, nét hạnh phúc ánh lên trong đôi mắt cô. Có người gõ cửa, phù dâu chạy ra mở, song ngay khi nhận ra người bên ngoài là ai, cô vội ngăn anh ta tiến vào.



"Ngài Sở Uý, ngài vào đây làm gì? Mời ngài lập tức rời đi" hiển nhiên phù dâu không hoan nghênh người tới. Thần sắc Lâm Huyên hơi biến sau khi nghe thấy tên người kia, cô đứng lên, dưới lớp áo cưới bụng của cô lộ rõ.



Người đàn ông ngoài cửa mặc một bộ âu phục màu bạc, tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú khiến người khác không khỏi chú ý, đặc biệt thu hút ở người này là đôi mắt, một đôi mắt màu đen luôn ánh lên nét vui cười. Người đàn ông này thực gầy, má hơi hóp lại thiếu đi nét hồng nhuận trước kia, dù vậy tinh thần của hắn có vẻ rất tốt, giống như đã qua những ngày suy sụp âu sầu.



Người đàn ông ấy cũng không đi vào mà đứng ở phía ngoài nhìn cô dâu cười cười phất tay: "Hi... cô dâu, hôm nay cô rất đẹp".



Lâm Huyên nở nụ cười cứng ngắc, hỏi: "Có việc gì sao?"



"Ừ, có việc, có thể nói chuyện riêng với cô được không?" Sở Uý giơ bó hoa bách hợp cầm trong tay lên, "Tôi chỉ đến chúc phúc cho cô thôi, nói xong tôi lập tức đi ngay. Giờ chỉ muốn nói chuyện riêng với cô một chút thôi, có thể chứ?".



"Không được! Mời ngài lập tức rời đi, bằng không tôi kêu bảo vệ đến", phù dâu ngăn ở cửa, không cho người đàn ông có ý đồ thương tổn Lâm Huyên tiến vào.



Không chút để ý đến phù dâu, người đàn ông này chỉ nhìn cô dâu cười đầy thành khẩn: "Tôi thật tình chỉ đến chúc phúc thôi mà. Chẳng qua là có chút chuyện  không thích hợp để người khác nghe thấy thôi, nói xong tôi sẽ đi ngay. Nhiều nhất là mười phút thôi, có thể chứ?".



"Được", ngoài dự đoán của phù dâu, Lâm Huyên miễn cưỡng cười trừ, nói với cô: "Yên tâm, mình không có việc gì, các cậu cứ ra ngoài chờ mình".



"Nhưng mà..." phù dâu không yên tâm.



"Tôi cũng không muốn chết lần thứ hai nha...", người đàn ông ấy vui cười nói với phù dâu, sau đó mới chậm rãi đi đến trước mặt cô dâu, đưa bó hoa: "Tân hôn vui vẻ, chúc cô hạnh phúc".



"Cảm ơn", lạnh nhạt nhận lấy bó hoa, trong mắt Lâm Huyên tràn ngập sự phòng bị.



"Thời gian của tôi cũng không nhiều, có thể cho tôi nói riêng vài câu với cô dâu được không?" Sở Uý quay đầu, nói với mấy người xung quanh. Phù dâu cùng nhân viên trang điểm do dự một lúc rồi đi ra. Lâm Huyên vì những lời này của hắn mà có chút kinh ngạc nhưng cô cũng không hỏi thêm gì.



Cửa vừa đóng, Lâm Huyên hướng phía sau lùi lùi vài bước, bảo trì khoảng cách an toàn. Sở Uý nhìn cô một hồi rồi nở nụ cười.



"Cô yêu cậu ấy không?"



Lâm Huyên biết "cậu ấy" mà người đàn ông này đang nói là ai, cô đáp: "Tôi yêu anh ấy, tình yêu mà tôi dành cho anh ấy không kém gì anh".



Khóe môi Sở Uý hơi run lên, nhưng hắn vẫn bảo trì nụ cười: "Cô có dám thề sẽ không bao giờ  tổn thương cậu ấy nữa?".



Lâm Huyên nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn thẳng vào hắn trả lời: "Tôi sẽ không bao giờ thương tổn anh ấy nữa".



"Vậy là tốt rồi..." Sở Uý giật nhẹ cổ áo sơ mi, tựa hồ hô hấp có chút  khó khăn "Cô có đứa nhỏ của cậu ấy, mặc kệ cô đã từng mang mục đích gì khi tiếp cận cậu ấy, tôi đều hi vọng cô có thể nhớ kĩ những lời cô đã nói hôm nay. Cậu ấy yêu cô, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy yêu một người phụ nữ nào như thế. Lâm Huyên, tôi cũng không hối hận vì đã từng muốn giết cô và Lâm Thần. Bởi vì tôi yêu cậu ấy không kém gì cô".



Hơi thở của Lâm Huyên có chút dồn dập, cô cố gắng trấn định đáp: "Thực xin lỗi. Tôi cũng không muốn thương tổn anh".



"Cô không cần xin lỗi tôi, căn bản cô không gây thương tổn gì với tôi", Sở Uý tự giễu, cười cười: "Có thể thương tổn tôi chỉ có mình cậu ấy".



Lâm Huyên quay đầu không dám nhìn vào mắt người đàn ông này.



"Lâm Huyên mặc kệ cậu ấy có hận tôi bao nhiêu, hiểu lầm tôi bao nhiêu, tôi vẫn sẽ không trách cậu ấy. Những điều này chỉ có thể giải thích là cô trong lòng cậu ấy quan trọng hơn tôi. Bởi thế tôi thua tâm phục khẩu phục. Nhưng..." thanh âm của Sở Uý đột nhiên biến đổi trở nên cực kì âm lãnh: "Nếu cô dám trộm thông tin giao dịch cơ mật của cậu ấy thêm lần nữa, thương tổn cậu ấy thêm lần nữa, thương tổn TIME thêm lần nữa, tôi dù có xuống địa ngục cũng không tha cho cô. Cho dù cậu ấy có cho tôi phát súng nữa tôi cũng quyết không buông tha cho cô".



Lâm Huyên không khỏi run rẩy, cô cố hớp lấy từng ngụm không khí, không nói lời nào.



Sở Uý nở một nụ cười đầy lạnh nhạt: "Tôi thật hâm mộ cô, cho nên, hãy cố gắng mà thương yêu cậu ấy, đừng làm mấy việc tổn thương cậu ấy nữa. Chuyện mà Lâm Thần với cô làm, tôi cũng coi như nó chưa bao giờ xảy ra. Tuy nhiên sẽ không còn lần sau nữa đâu".



Cánh cửa lại một lần nữa bị người mở ra, đi vào là một người đàn ông có đôi mắt màu lam, khi vừa nhìn thấy cảnh trong phòng đôi mắt ấy bỗng trở nên lạnh lùng. Sở Uý quay đầu cười cười giơ tay: "A đừng hiểu lầm, tôi thề lần này đến chẳng qua là có mấy lời muốn chúc cô dâu".



"Đi ra ngoài", thanh âm của chú rể Vương Thanh không có một tia ấm áp, thật sự không có chỗ nào giống như đang nói chuyện với người bạn thân lâu năm.




"Nó có thể có được như ngày hôm nay tất cả đều là nhờ tôi. Bằng không bây giờ có khi nó đang phải đứng ở góc đường nào đó làm gái gọi", Lâm Thần hèn mọn nói.



Sở Uý cởi bỏ từng chiếc cúc trên áo sơ mi, để lộ ra xương quai xanh quyến rũ, đối phương ánh mắt có chút mê loạn.



"Tôi hận Vương Thanh, cũng hận ngài. Hai người các ngài không một ai tốt. Bất quá hiện tại", hắn âm ngoan cười cười: "Tôi muốn trả thù, tôi muốn trả thù sự tuyệt tình của cậu ta".



"Làm thế nào để tôi có thể tin cậu?" Lâm Thần cố nhẫn lại dục vọng, vòng vo hỏi.



Sở Uý  lại nhìn một lượt mấy tên vệ sĩ, chậm rãi dần dần cởi cởi hết hàng cúc. Lâm Thần hai tròng mắt đã nhiễm đầy dâm sắc, lão phất tay cho bọn vệ sĩ đi ra ngoài.



Liếm liếm môi, Sở Uý tiến lại gần, áp sát người vào người Lâm Thần, mắt chỉ cách mắt lão một khoảng ngắn: "Không biết thân thể tôi có thể chứng minh chút thành ý của bản thân?".



Lâm Thần định kéo đầu hắn lại gần để hôn, nhưng ngay giây sau lão bất động. Hàng lông mày của lão khẽ nhăn lại.



Sở Uý nhìn lão lạnh như băng pha chút chán ghét, chậm rãi lùi về phía sau, rút súng ra. Lâm Thần thần sắc không thay đổi, ngồi ở đây, đưa điếu xì ga lên rồi nhả ra từng ngụm khói.



"Câu nghĩ giết tôi thì cậu có thể bình an ra khỏi nơi này?" Ngoài cửa đều là người của lão.



Sở Uý khẽ cười, một nụ cười khiến đối phương khó hiểu



"Ông thật sự nghĩ rằng Vương Thanh sẽ không phát hiện ra? Có lẽ thủ đoạn của ông có thể triệt  được kẻ khác, nhưng Vương Thanh không phải người khác, một lần hai lần rồi cậu ấy sẽ phát hiện ra. Khi TIME xuất hiện vấn đề, bằng sự khôn khéo của mình cậu ấy nhất định sẽ phát hiện ra ông cùng Lâm Huyên giở trò quỷ. Đến lúc đó hai ngươi chết chắc".



"Cho đến lúc này tao vẫn là Lâm Thần hiện tại",kẻ đang bị súng dí vào người cố tìm cách đào thoát: "Huống chi Lâm Huyên đã mang trong người đứa con của hắn. Ngô Sở Uý, nếu tao chết, Vương Thanh lại càng không bỏ qua cho mày"



Nhìn ra tâm tư của đối phương, Sở Uý đưa khẩu súng ra phía trước chỉ chỉ.



"Tôi nghĩ không một người phụ nữ nào lại chịu đi sinh đứa nhỏ cho người đàn ông mà mình không yêu. Lâm Huyên  yêu Vương Thanh, chỉ cần ông chết, cô ấy sẽ không còn phải băn khoăn, có thể vứt bỏ quá khứ một lần nữa làm lại cuộc đời, cô ấy cần gì lại phải đi thương tổn Vương Thanh? Thiếu phu nhân có cuộc sống so với đi làm gián điệp kinh tế thoải mái hơn rất nhiều."



Lâm Thần lúc này mới ý thức được đối phương không phải nói đùa, lão lập tức ôn nhu trấn an nói: "Sở Uý, cậu việc gì phải vì một kẻ tuyệt tình với mình mà vứt bỏ tính mạng? Hắn chẳng những không tốt với cậu mà ngược lại còn càng hận cậu. Sở Uý, tôi cam đoan, chỉ cần có được TIME, tôi liền cho cậu 30% cổ phần, hơn nữa trong tay cậu cũng đã có sẵn 10% cổ phần, như vậy cậu chính là cổ đông lớn nhất của tập đoàn. Cho đến lúc ấy cậu muốn trả thù vương Thanh thế nào cũng được. Cậu nên nhớ rõ Vương Thanh không có khả năng thích cậu".



Sở Uý nở nụ cười... một nụ cười tuyệt đẹp.



"Lâm Thần, tôi thương cậu ấy, chính là chuyện của tôi. Cậu ấy không yêu thương tôi, tôi không thể cưỡng cầu, lại càng không muốn cầu xin. Tôi chính là người như vậy, chỉ làm những chuyện mà bản thân muốn. Người khác muốn nghĩ gì, với tôi đều không quan trọng. Thanh sẽ không yêu tôi, thậm chí hận tôi, tôi thấy thật đáng tiếc nhưng tôi sẽ không hối hận. Đây là tình yêu của tôi dành cho cậu ấy, không giống người khác, không giống với tình yêu của lâm Huyên. Hơn nữa..." Ngón tay dần dần bóp chặt cò súng, Lâm Thần không dám tin khiếp sợ nhằm hướng cửa chạy.



"...tôi cũng không tính sống mà rời đi".



Tiếng súng vang lên, vệ sĩ từ ngoài cửa vọt vào phát hiện Lâm Thần ngã giữa vũng máu, liền nổ súng vào kẻ vẫn đứng yên bất động



Cơn đau đớn trong nháy mắt bao trùm toàn thân, nhìn đến thân thể của mình trúng đạn mà ngã xuống, Sở Uý chợt cảm thấy như được giải thoát. Mặc kệ tình cảm mà người kia dành cho hắn là gì, đây là tình yêu của hắn, tình yêu đối với Vương Thanh.



Vương Thanh, Lâm Huyên sẽ toàn tâm toàn ý mà yêu cậu, mà tôi cũng không phải nhẫn nhịn nữa cái loại đau xót không thể khép lại này.



Nặng nề mà ngã xuống, Sở Uý lúc ấy như nghe được tiếng cảnh sát vọt vào, hắn nở nụ cười...



Hết thảy đều đã xong.



...



Thanh



.....



Xe cứu thương đến đem hai tử thi trên mặt đất đi. Rất nhiều phóng viên phương tiện truyền thông cùng cảnh sát đứng ở cửa công ty thương mại Seen.Ở phố đối diện, trên một chiếc xe, một chiếc máy tính đã thu lại toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai người.



"Tất" một tiếng, ghi âm đã xong. Một lúc sau, trên màn hình màu đen, một bức ảnh chụp xuất hiện, đó là ảnh chụp Sở Uý. Trong bức ảnh, dù hắn cười đến hạnh phúc, nhưng bức ảnh lại khiến người ta có cảm giác như nó được chụp để  dành sẵn cho ngày tang lễ. Mười giây sau, một hàng chữ chậm rãi xuất hiện.



"Tôi hy vọng ở mười năm hoặc hai mươi năm sau này, có người sẽ nói: "Ngô Sở Uý là một thằng ngốc, cậu ta chỉ yêu thương một người. Ngô Sở Uý chưa bao giờ phản bội Vương Thanh... chưa bao giờ...".



.....



Ngày hôm sau, toàn bộ các tờ báo lớn đều đăng tin tức về "TIME", phó tổng giám đốc trước đây Ngô Sở Uý, yêu người sinh hận, vào ngày tân hôn của Vương Thanh đã bắn chết cha của cô dâu Lâm Huyên – Lâm Thần. Ngay sau đó, Ngoi Sở Uý bị vệ sĩ  của Lâm Thần bắn chết, Vương Thanh ngay buổi chiều hôm sau đã bay về New York.