Dangerous Love

Chương 12 :

Ngày đăng: 13:17 18/04/20


"Rầm" cửa bị đá khai, lao như tên lửa vào nhà ăn, nhanh chóng bay tới chỗ bình nước, đổ đầy cái cốc bự, hắn uống lấy uống để nhằm hạ gục cơn khát đang hành hạ trong người.



"A, cuối cùng cũng sống rồi, khát chết ta mất" sau khi uống đến giọt cuối cùng, Kiến Vũ không chút nhã nhặn lấy tay quệt  mồm.



"Nhóc tiểu Vũ, kính nhờ ngươi không cần lỗ mãng như thế có được không? Lão mẹ của ngươi vừa nhìn thấy ngươi thế này bao nhiêu ý tưởng mới nghĩ ra cũng quên tiệt" một người phụ nữ dáng người nóng bỏng không hờn giận xuất hiện ở cửa phòng bếp, cặp kính đeo trên mũi cũng không che được lửa giận toát lên trong mắt bà.



"A! Lão mẹ. Sorry" Kiến Vũ lập tức xoay người, nhanh chóng lao tới ôm lấy lão mẹ của mình, hắn cao 1m82 trong khi lão mẹ chỉ có 1m69, do vậy đối với lão mẹ hắn chẳng khác nào là người khổng lồ.



"Lão mẹ, thực xin lỗi, không lẽ đã làm đứt đoạn mạch suy nghĩ của mẹ" Kiến Vũ thật cẩn thận hỏi, lão mẹ của hắn là một tiểu thuyết gia. Điều mà bà thống hận nhất là khi đang mơ mộng với các ý tưởng thì bị làm đứt đoạn, cũng thật không may, đứa con này của bà lại thường xuyên gây ra việc đó.



"Hừ! Nếu hôm nay mà lão mẹ không nghĩ ra được cách giải quyết tình cảnh đó, ta liền lộng sát nhà ngươi, cho ngươi muôn kiếp chỉ có thể làm một thái giám thụ...không ngóc đầu lên nổi...hừ... hừ" nữ văn sĩ Thẩm Nhược Hy ngoan độc ra vẻ sát thủ nhằm nhằm hướng hạ thân của thằng con múa múa vài chiêu, sau đó phất tay một cái, phong tình vạn chủng xoay người rời đi.



Toàn thân run nhẹ lên một phát, Kiến Vũ nhắm mắt chạy theo đằng sau lão mẹ của Kiến Vũ: "Mẹ à, mẹ không thấy nói như vậy rất là độc ác sao dù gì thì con cũng là đứa con duy nhất của lão ba mà. Con thành thái giám, lão ba chẳng phải là tuyệt hậu sao?".



"Lão ba của ngươi cũng chẳng quan tâm đến việc có cháu để bế hay không đâu" Thẩm Nhược Hy đi đến chỗ ghế sô pha ở phòng khách rồi ngồi xuống. Chiếm cứ trên bàn trà là chiếc laptop của bà.



"Mà dù có phải là thụ cũng không đến mức đi làm thái giám chứ".



Trừng mắt liếc nhìn thằng con một cái, Thẩm Nhược Hy dựa hẳn người vào ghế sô pha, buồn bực nói: "Lão mẹ ta đang viết truyện về thái giám, hiện tại vướng phải một tình huống rất là khó giải quyết. Con iu giúp lão mẹ này nghĩ nào".



"Lão mẹ...." liếc nhìn mẹ có chút xem thường, Kiến Vũ ngồi xuống tựa lưng vào lão mẹ, hít hít mùi hương từ bà: "Con mẹ tốt xấu gì cũng đường đường là nam tử hán đại trượng phu, vậy mà mẹ suốt ngày trước mặt người ta nói là thụ thế này, thụ thế kia. Mẹ không nghĩ rằng cứ như thế không khéo có ngày con thành đồng tính luyến ái thật à? Đến lúc đó lại ghê tởm".



"Ba" vừa nói xong, mặt Kiến Vũ ăn ngay một chưởng của lão mẹ. Má phải của hắn nóng ran còn bản thân hắn thì nhìn lão mẹ đang ngồi trước mặt đầy ủy khuất.



"Ngươi có biết vì sao lão mẹ đây thích viết đam mĩ tiểu thuyết không hở?".



Lắc đầu không biết.



"Đó là bởi vì: đấy là cấm kỵ, luân lý không tiếp thu, cho nên tình cảm như vậy mới là chân thành nhất, mới khiến con người ta phải say mê" Thẩm Nhược Hy vừa xoa xoa má phải của thằng con vừa nói tiếp: "Sau này cấm được nói đồng tính luyến ái là ghê tởm. Cho dù về sau có một ngày ngươi thật sự thành đồng tính luyến ái, lão mẹ ta cũng tuyệt đối không phản đối. chỉ cần ngươi đừng trở thành cái dạng ẻo lả nam không ra nam nữ không ra nữ là được, lão mẹ đều ok hết".



Liếc liếc nhìn mẹ vài cái xem thường nữa, Kiến Vũ vì chính mình mà thương cảm vô cùng: "Lão mẹ, thật sự hả? Mẹ sẽ không phản đối? Nếu



con là đồng tính luyến ái, thích một người nam nhân mẹ xác định sẽ không phản đối hả?" Vì cái gì lão mẹ của hắn lại không giống những bà mẹ bình thường khác? Không chỉ có thích viết đam mỹ tiểu thuyết lại còn hay trước mặt hắn nhắc đi nhặc lại......Ôi....... Kiếp sống bi thảm của hắn.




"Trận tiếp theo bao giờ đấu?".



"Tháng sau ạ".



"Được vậy ba với mẹ ngươi sẽ tới xem".



"Cảm ơn ba" cười cười, Kiến Vũ lại cúi đầu tiếp tục chuyên tâm ăn cơm. Lão ba thế này cũng chỉ là để bồi lão mẹ thôi... Chẹp lão ba này của hắn đúng là...



Chợt nghĩ ra một việc, Kiến Vũ nuốt vội xuống miếng thịt nướng: "À ba ơi! Buổi biểu diễn của Jona, mấy người bạn của con muốn đi xem, cho con ba vé nhá".



"Được, ngày mai ba bảo thư kí đưa cho con" Phùng Kiến Minh sờ đầu thằng con như xoa đầu mộ chú chó nhỏ "Tiền không đủ nhớ bảo với ba đấy".



"Vâng" Kiến Vũ thật buồn bực. Vì cái gì lão ba mỗi lần thấy hắn  đều phải hỏi hắn cỏ đủ tiền dùng hay không à, chẳng lẽ trên mặt hắn viết bốn chữ "Tôi đang phá sản" sao???



Cơm chiều xong là đến khoảng thời gian ngọt ngào của ba má, Kiến Vũ đương nhiên cũng chẳng ngu gì mà ở lại quấy rầy, ngồi lại đâu có phải là dễ à. Trở lại trong phòng, hắn vừa khổ luyện tiếng Trung vừa ăn khoai tây rán mà lão mẹ mua cho. Tuy rằng lão ba lão mẹ thường vì ân ái mà bỏ qua hắn nhưng bù lại hắn lại được hưởng thụ sự tự do cùng một tình yêu của cha mẹ hơi bất thường mà người khác khó có cơ hội có được. Cha mẹ đối với hắn không ra nhiều yêu cầu cho lắm, chỉ cần hắn mỗi ngày vui vẻ, hắn muốn gì cũng được nhưng chỉ trừ có một việc kiên quyết không được đó là lái xe.



Ba năm trước đây, "hắn" vì chiêu khích tướng của bạn bè nên dù chưa có bằng lái, "hắn" vẫn một mình lái xe đến bữa tiệc sinh nhật của một người bạn. Kết quả là không đến nửa giờ sau liền bị tai nạn nghiêm trọng. Khi tỉnh lại, hắn đã hôn mê nằm trên giường được một năm. "Hắn" trở thành một người thực vật, thế nhưng lần đầu thức tỉnh lại, hắn vô cùng nhớ rõ khi vừa mở mắt vị nữ thần này bổ nhào vào người hắn gào khóc thế nào.



Vừa tỉnh lại, hắn đần độn nhìn không ra mình đang ở nơi quái nào, loại sự tình này cứ dai dẳng mãi suốt nửa năm. Mà trong nửa năm này, hắn dần hiểu rõ thân phận của mình, nhận rõ tình yêu thương của cha mẹ đối với mình, còn có cả sự quan tâm của những người bạn nữa. Hắn sau khi đã nếm qua mùi vị của cái chết, giờ đây lại có một thân phận khác để sống, vẫn trong cái thời đại của hắn chỉ có duy nhất khác biệt là hắn theo từ New York mà bay qua Bắc Kinh. Nói theo ngôn ngữ khoa học của mẹ hắn, thì là hắn đã xuyên qua từ Sở Uý trở thành Kiến Vũ.



Vào cái lúc sau khi hắn khôi phục lại thần trí, hắn đã thề sẽ quên đi quá khứ một lần nữa bắt đầu lại cuộc đời. Hắn không còn là Ngô Sở Uý, hắn là Phùng Kiến Vũ, là thằng con tiểu Vũ của lão mẹ, là thằng tiểu tử của lão ba. Tuy rằng lấy một thân phận khác để sống đôi khi gặp rất nhiều khó khăn nhưng thử hỏi trên thế gian này liệu có mấy người có thể hưởng thứ hạnh phúc hiếm có này như hắn? Hắn đã từng có giây phút huy hoàng, đã từng trải qua muôn thống khố, đã từng giãy giụa trong bất lực và cũng đã từng buông xuôi cho tất thảy mọi thứ. Giờ đây, hắn không chỉ có một gia đình thương yêu mình, mà còn có một thân thể mới để bắt đầu làm lại một lần nữa.



Không đập bỏ thì sẽ không xây lại được, hắn gọi là Kiến Vũ, năm nay mười tám tuổi, nhân sinh vừa mới bắt đầu. Tuy rằng đối với nguyên chủ nhân của cái thân xác này cũng thật có lỗi, đối với cha mẹ hắn cũng thấy thật có lỗi. Nhưng hắn thật sự rất cảm kích Kiến Vũ, cảm kích cậu ta đã cho hắn một lần nữa lại có cơ hội để có thể cảm nhận được cuộc sống. Làm cho hắn có thể sống theo đúng cách mình muốn, bù lại những điều mà Sở Uý đã từng tiếc nuối. Chính là ngẫu nhiên trong lúc này ngồi nhớ lại bộ dạng của mình hai năm qua khi phải bắt chước thành "Kiến Vũ" khiến cho hắn không nhịn được mà cười to.



Sống lại được hai năm, hắn chặt đứt hết thảy mọi liên hệ với quá khứ. Hắn không có tra bất cứ thông tin nào về "anh", khi trên phương tiện truyền thông hoặc báo chí có tin tức gì liên quan đến người đó, hắn cũng sẽ ngay lập tức lảng tránh. "Anh" là người mà Sở Uý yêu, vì "anh", hắn đã trả giá bằng hết thảy mọi thứ. Tuy nhiên hắn hiện tại đã là kiến Vũ, với "anh" giờ đây đã chẳng còn bất kì mối quan hệ nào nữa. Tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy vô cùng áy náy với Sở Phong và những người bạn chưa kịp nói lời từ biệt của mình. Không biết bọn họ hiện tại ra sao. Khi Vương Thanh yêu cầu hắn rời TIME, hắn đã liên hệ với luật sư chuyển 10% cổ phần của mình tặng lại cho Vương Thanh. Hắn cùng Vương Thanh một chút liên hệ cũng đã không còn. Còn lại phần tài sản mấy trăm nghìn USD, hắn đã để lại toàn bộ cho Sở Phong. Mất đi hắn, Sở Phong có lẽ sẽ rất đau thương, nhưng thời gian có thể chữa lành tất cả, hắn tin rằng Sở Phong rồi cũng sẽ vui vẻ trở lại. Phần tài sản mà hắn để lại cũng đủ cho Sở Phong sống vô lo.



Khe khẽ thở dài, Kiến Vũ cười cười. Đời trước, Sở Uý đã vì rất nhiều người mà sống, mà đến đời này, hắn đã ngay lập tức được hưởng phần tình cảm mà trước đây sở Uý không được hưởng, có được thứ hạnh phúc mà Sở Uý không có. Một thiếu niên mười tám tuổi... thực trẻ nha... giờ đây hắn cơ hồ đã hoàn toàn trở thành Kiến Vũ. Hắn có thể tha hồ mà chơi bóng rổ, chiến game, không cần đem tất cả tuổi trẻ của mình dành cho một người nào đó.



"Tiểu Vũ, mấy giờ rồi mà còn chưa ngủ hả" nữ thần nhà hắn đập đập cửa quát.



"Vâng! Ngủ đây ngủ đây" Lập tức tắt máy tính, vị Tiểu Vũ này nhanh chóng chui vào ổ.