Dangerous Love

Chương 30 :

Ngày đăng: 13:18 18/04/20


Trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, bạn trai của ai đó đã nhảy dựng ngay lên: "Sao anh lại không biết?!".



Bạn gái thẹn thùng đáp: "Hai nhà hôm nay mới quyết định, người ta cũng vừa mới biết, không tin anh gọi điện về hỏi dì ấy".



Kiến Vũ thò tay vào túi lôi di động ra, ấn số của lão mẹ, đường dây chuyển, vừa có người nhấc máy, hắn liền hỏi: "Lão mẹ! Mẹ định cho con đính hôn với Dương Nhi à?!".



"Đúng vậy" nữ thần nào đó lười biếng đáp.  Sắc mặt của thiếu niên khiến cho những người xung quanh không đoán ra được đáp án.



"Lão mẹ!" thiếu niên nóng nảy "Mẹ, sao mẹ lại không nói với con tiếng nào!". Hắn với Dương Nhi căn bản không phải là một đôi theo đúng nghĩa! Nam nhân mặt than khuôn mặt trở nên dữ tợn, Vương Chính và Vương Lệ Hân khẩn trương vạn phần.



Nữ thần im lặng hai giây rồi lại mở miệng: "Mi muốn phản kháng sao?".



"Lão mẹ..." Kiến Vũ nhìn đầy xin lỗi cha nuôi và mẹ nuôi, đi nhanh vào toilet, đóng cửa lại. Dương Nhi cười đầy ngọt ngào với nam nhân có khuôn mặt dữ tợn đối diện, cầm lấy chén trà tao nhã uống.



Trốn vào buồng vệ sinh, Kiến Vũ ngồi lên bồn cầu gầm nhẹ: "Lão mẹ! Con với Dương Nhi căn bản là không có cái việc đó, mẹ cũng không phải không biết! Dương Nhi thích đội trưởng đội con, cô ấy căn bản không thích con".



"Vậy còn mi?".



"Con cũng không thích cô ấy. Con chỉ coi cô ấy như em gái của mình".



"Con bé hơn mi một tuổi đấy".



"Vậy con đây chỉ coi cô ấy như chị gái".



Nữ thần thản nhiên nói: "Mi không muốn đính hôn với Dương Nhi? Nghe nói mi ở New York mới nhận cha nuôi, mẹ nuôi, lại có bạn bè mới, thôi thì mi ở lại định cư luôn tại Mĩ đi cho lành".



"Mẹ!" Kiến Vũ hoảng hốt "Lão mẹ, mẹ là mẹ con! Việc về cha nuôi, mẹ nuôi là lỗi của con, con đã không nói với mẹ. Lão mẹ, là con không tốt, đừng tức giận mà, con, con ngày mai sẽ quay về Bắc Kinh".



"Không cần" nữ thần tựa hồ đau lòng "Ta đây không miễn cưỡng mi" nói xong, cúp điện thoại.



Kiến Vũ chưa từng sợ hãi như  thế, hắn vội vàng gọi lại cho lão mẹ của mình, đối phương tắt điện thoại. Hắn đã khiến cho người mẹ mà mình yêu thương nhất đau lòng, Kiến Vũ thực muốn khóc. Bối rối gọi điện cho lão ba, qua điện thoại, hắn nghe thấy tiếng khóc của lão mẹ.



"Lão ba, lão mẹ đâu? Con có chuyện muốn nói với lão mẹ".



Hắn nghe thấy lãi ba gọi: "Nhược Hy, em đừng khóc, thằng nhóc này không phải cố ý chọc tức em. Em bình tĩnh một chút, từ từ cùng nó nói chuyện" Kiến Vũ nghe được tiếng sụt sịt truyền đến từ đầu dây bên kia, hai mắt hắn cay cay.



"lão mẹ, con nghe lời mẹ, mẹ đừng khóc, đều là con không tốt, con làm mẹ tức giận. Con sẽ đính hôn với Dương Nhi, con nhất định sẽ đính hôn với cô ấy".



"Mi đáp ứng hở?" giọng nữ thần hơi nghèn nghẹn.



"Con đáp ứng, con đáp ứng, chỉ cần lão mẹ không khóc thì cái gì con cũng đáp ứng" thằng nhóc này cũng khóc luôn rồi.



"Sau này việc gì mi cũng nghe lời mẹ?".



"Vâng, cái gì con cũng nghe".



"Sau khi trận đấu kết thúc, quay lại Bắc Kinh không bao giờ đến Mĩ nữa".



Cắn nhẹ môi, Kiến Vũ cũng nghèn nghẹn trong cổ đáp: "Vâng, con không bao giờ đến Mĩ nữa".




"Cũng không phải không có khả năng. Cha mẹ tôi muốn tôi tìm một người môn đương hộ đối, nếu không phải giữa hai chúng ta chưa có tín hiệu gì thì họ sớm đã bức tôi lấy ông".



"Tôi đoán cũng chỉ có loại người như đội trưởng mới chịu được bà".



"Hừ! Cứ thử nói xấu đây đi, tôi sẽ mách với dì là ông bắt nạt tôi".



"Nhiều lắm thì lão mẹ nhà tôi đem tôi viết thành thái giám, không sao cả".



"A, Kiến Vũ, ông xong rồi, ông đã tự giác đi làm  thụ rồi".



"Mỗi ngày bị các người niệm bên tai, tôi chai lì rồi".



"Hì hì,  Kiến Vũ ông như cái sào thế này, làm thụ nhất định sẽ rất vất vả, để tôi dạy ông làm thế nào cho không vất vả đi".



"Phi phi phi, bà cứ nói đi, tôi đây sẽ không giúp bà nữa".



"Hừ!".



Phòng ngủ lâm vào im lặng, thanh âm của Dương Nhi lại vang lên.



"Kiến Vũ, ông giúp tôi nghĩ biện pháp đi, tôi nên làm gi?".



"Gạo nấu thành cơm."



"Thời đại nào rồi, cho dù tôi với Chu Tấn lên giường trăm lần, mẹ tôi không cho vẫn là không cho".



"Vậy nấu qua, trực tiếp chưa hôn đã có bầu".



Không có tí trách nhiệm của một thằng bạn trai, Kiến Vũ  đáp. Năm phút sau, hắn vẫn không nghe thấy tiếng đối phương đáp lại.



"Dương Nhi?".



"Kiến Vũ".



"Ừ".



"Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?".



"Nghĩ cái gì".



"Hì hì, Kiến Vũ, tôi sẽ bảo dì cho ông lên làm nhược công, cho ông xoay người".



"Dương Nhi, bà không sao chứ?".



"Không có việc gì, không có việc gì, tôi rất ổn, ngủ đi, ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm" Trở mình, bạn gái không tính nói thêm nữa. Anh bạn trai cũng trở mình, chân dài cố co lại cho vừa cái ghế sô pha, ai thán cái kiếp long đong của mình.



Lúc ấy trong một căn phòng khác, một người có đôi mắt màu lam bật đèn bàn, vẻ mặt lo lắng. Từ khi quen biết người nọ đến giờ, anh chưa từng để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội cướp người  nọ từ trong tay mình. Nếu không phải xảy ra việc ngoài ý muốn đáng giận như vậy, người nọ đã sớm là của anh! Ánh mắt màu lam âm trầm, nam nhân đã có một quyết định.