Dangerous Love
Chương 31 :
Ngày đăng: 13:18 18/04/20
Kiến Vũ dậy từ rất sớm thấy Dương Nhi vẫn còn ngủ, hắn cũng không đánh thức cô dậy. Vương lão gia đã gọi sẵn xe, ăn xong bữa sáng do người giúp việc chuẩn bị, Kiến Vũ lên xe, đi tới sân tập. Hắn đi không được bao lâu, Vương lão gia và Vương phu nhân cũng dậy. Mặc dù đêm qua hai người ngủ muộn hơn nữa lại bị kích thích vì cuộc gọi kia, nhưng sáng nay tâm trạng của cả hai vẫn rất tốt. Vương lão gia đứng trong sân múa một bài Thái cực quyền còn Vương phu nhân thì chăm chút cho vườn hoa cỏ của mình. 9 giờ 30 phút sáng, Dương Nhi từ trên lầu đi xuống. Tạm thời đã giải quyết xong một việc phiền lòng, tâm trạng của cô cũng không tồi.
"Bác trai, bác gái, chào buổi sáng ạ" đi vào bếp nhờ người giúp việc lấy cho một cốc sữa, mặc một bộ đồ bó, Dương Nhi tiến vào phòng khách, chào hỏi hai người đang ngồi ở trong.
"Chào buổi sáng" cuộc gọi tối hôm qua đã khiến Vương Chính và Vương Lệ Hân có một cái nhìn khác về cô bé này.
"Hôm nay cháu không đến sân vận động với Kiến Vũ à?" Bà Vương hỏi.
Dương Nhi ngồi xuống cạnh bà đáp: "Không cần ạ, bọn họ luyện tập cũng chẳng có cái gì. Bao giờ tới trận đấu, cháu đến cổ vũ là được. Bác trai, bác gái, tối hôm qua cháu thực vô lễ, thật sự là rất có lỗi. Mong bác trai bác gái nể tình Kiến Vũ mà rộng lượng tha thứ cho cháu".
"Ha ha, không sao, tối hôm qua, mẹ của Kiến Vũ đã gọi điện tới cho hai ta, mọi việc chúng ta cũng đã biết" Vương lão gia hào sảng cười.
Dương Nhi chớp chớp mắt: "Bác trai, bác gái cũng đừng để lộ ra nhé. Tuy rằng anh ấy là con trai hai bác, nhưng mà Kiến Vũ đã phải chịu thiệt thòi rất lớn, dì cũng không vui đâu ạ. Cho nên chuyện này, mong hai bác nhịn xuống, không thể mềm lòng".
Vương Lệ Hân nói: "Chuyện này hai bác sẽ không nói cho Vương Thanh, mẹ của Kiến Vũ đã sẵn lòng tiết lộ cho hai bác biết chứng tỏ bà ấy đã rất tôn trọng hai bác".
"Bác gái, bác vì Kiến Vũ mà bất chấp tình thân, bác thật vĩ đại" Dương Nhi nắm lấy hai tay Vương Lệ Hân, vô cùng thân thiết nói.
Vương Lệ Hân cũng cầm lấy tay Dương Nhi, thở dài: "Tuy rằng khi ấy Vương Thanh làm thế là có nguyên nhân, nhưng việc nó đã thương tổn thằng bé là sự thật".
"A? Khi đó anh ấy làm thế là có nguyên nhân ạ?" Dương Nhi sửng sốt "Chẳng lẽ nguyên nhân anh ấy thương tổn Kiến Vũ không phải là vì Lâm Huyên?" Vương Chính đứng dậy, đi tới khóa trái cửa phòng sau đó ngồi xuống ghế sô pha đơn đối diện với Dương Nhi, nhỏ giọng kể cho cô chân tướng sự việc.
...
Sau khi nghe xong, Dương Nhi vẫn không ngừng lau nước mắt: "Kiến Vũ thực đáng thương mà Vương Thanh cũng quá ngốc".
"Ai, đây đúng là nhân họa!Nếu không phải là Sở Uý lại sống lại lần nữa, nếu không phải..." Vương lão gia thở dài "May mắn ông trời có mắt".
"Vương Thanh sao lại ngốc đến thế?" Dương Nhi không dừng được khóc, "Bác trai, bác gái, hai bác đừng tức giận, cháu không phải mắng anh ấy, nhưng mà anh ấy ngốc quá".
Vương Lệ Hân vỗ vỗ vào tay Dương Nhi: "Đều tại lúc trước bác hay để nó ở nhà một mình, tính cách của Thanh vốn đã hướng nội, việc gì cũng giấu ở trong lòng, sau cũng có khuynh hướng tự kỷ, cũng nhờ có Đoạn... Kiến Vũ. Sau khi Kiến Vũ xuất hiện, nó mới dần dần cười nhiều, nói chuyện cũng nhiều hơn, nhưng mà cái tính hễ có việc gì buồn là lại giấu trong lòng vẫn không thay đổi, ai..."
"Vậy, anh ấy, anh ấy vẫn chưa nói gì với Kiến Vũ sao?" Dương Nhu rút khăn tay ra lau nước mắt nước mũi.
Vương lão gia nói: "Thanh nó mới kiểm tra xong, vẫn còn bệnh trong người như thế thì làm gì cũng không tiện, nó muốn sức khỏe tốt hơn rồi mới nói cho Kiến Vũ".
Đôi mắt Dương Nhi nhíu nhíu lại: "Anh ấy tính làm việc mờ ám gì vậy ạ?" khứu giác của hủ nữ luôn linh mẫn hơn người thường.
Vương lão gia và Vương phu nhân có chút sửng sốt, sau đó khuôn mặt của hai người hơi mất tự nhiên.
Dương Nhi nín khóc mỉm cười, tiếp đó thương tâm nói: "Tuy rằng Kiến Vũ lúc này không phải là Kiến Vũ, nhưng mà trong lòng cháu, cậu ấy vẫn là tên Kiến Vũ lớn lên từ bé cùng mình kia. Mặc kệ ai đúng ai sai, bắt nạt cậu ấy đều là kẻ thù của cháu, vì vậy, bác trai bác gái, hai bác cần đứng về phía cháu với dì, không thể nói cho Vương Thanh rất ngốc kia biết".
Chu Tấn kinh ngạc: "Hai người định... đính hôn?".
"Phải, chúng em sẽ đính hôn" Kiến Vũ nghiêm túc nói, "Dương Nhi nói nếu ba mẹ cô ấy phản đối thì cô ấy sẽ bỏ trốn với anh. Tuy rằng em không yêu cô ấy nhưng cô ấy là người bạn lớn lên từ bé với em, cô ấy là bạn thanh mai trúc mã của em, em sẽ cưới cô ấy".
Chu Tấn bối rối quay đầu sang một bên, hô hấp dồn dập.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị người đẩy ra.
"Kiến Vũ, anh mày tới đón kìa".
"Đội trưởng! Anh là đàn ông thì làm ơn dứt khoát đi, muốn hay là không!".
Nụ cười trên khuôn mặt Triệu Lâm – kẻ vừa mở cửa ra nháy mắt ngưng trệ, đồng tử phóng đại. Người phía sau hắn, ánh mắt trở nên âm trầm.
"Kiến Vũ! Mày cầu hôn đội trưởng à?!" sau hai giây dại ra, Triệu Lâm thét chói tai.
Các thành viên đang đứng thư giãn vừa nghe thấy liền lao bổ lại đây. Một đám người đứng ở cửa phòng dụng cụ nhìn vào trong phòng thấy Kiến Vũ đang quỳ một chân trước mặt đội trưởng của bọn họ.
Kiến Vũ giật mình vội đứng lên: "tiểu Lâm! mày nói bậy gì thế".
"A a a! Kiến Vũ! Mày... mày... mày với đội trưởng cư nhiên lừa bọn tao ra đây tâm tình".
"Tiểu Lâm!" hai người cùng gầm lên đầy giận dữ.
Lúc này, một người đàn ông đẩy Triệu Lâm ra rồi cất bước đi vào, giữ chặt lấy tay Kiến Vũ lôi ra ngoài. Sắc mặt người này tuy bình tĩnh nhưng lửa ghen thì bốc lên ngùn ngụt, ánh mắt màu lam trầm đến không thấy đáy. Nhiều người quay đầu lại nhìn về phía người đang lôi Kiến Vũ đi, sau đó lại quay đầu trở về.
"Đội trưởng, từ lúc nào anh với Kiến Vũ đã có chân trong vậy?".
"Anh với Kiến Vũ chẳng có việc gì cả!".
Triệu Lâm không tin, lại mở miệng: "Vậy tại sao lúc nãy Kiến Vũ lại cầu hôn anh?"
"Nó không có cầu hôn anh!".
"Nhưng nó quỳ gối trước mặt anh lại còn hỏi anh có muốn hay không còn gì".
"Căn bản không phải như những gì em tưởng tượng!" Trả lời không rõ ràng, Chu Tấn lúng túng chạy ra khỏi phòng để dụng cụ. Mà chứng kiến hết thảy, trong lòng các đội viên đều ánh lên hai chữ: Chột dạ (có tật giật mình).
====