Dangerous Love

Chương 40 :

Ngày đăng: 13:18 18/04/20


Vào cái giờ khắc ấy, mọi ủy khuất chất chứa trong lòng hắn bùng nổ, Kiến Vũ ra sức đấm vào bả vai của Vương Thanh, gào khóc. Tên chết tiệt này! Tên chết tiệt này! Cái tên khốn luôn tự cho mình là đúng này! Sao cậu ta có thể làm vậy! sao có thể làm vậy! Sao lại nỡ đối đãi với hắn như thế!.



Vương Thanh ôm chặt lấy người đang khóc lớn kia vào trong lòng, mặc cho hắn đánh. Anh sai rồi, lấy danh nghĩa của tình yêu, anh đã làm người quan trọng nhất đời mình bị tổn thương. Nếu không nhờ linh hồn cậu ấy xuyên đến cơ thể một người khác thì có lẽ anh sẽ sống mãi trong hối hận đến tận cuối đời. Không còn cơ hội để chính miệng nói cho người này biết anh yêu cậu ấy đến nhường nào.



"Tôi không tha thứ cho cậu... tôi không tha thứ cho cậu...".



Kiến Vũ khóc ngất đi. Vương Thanh chậm rãi lui dần về phía sau, đỡ người sắp ngã ngồi xuống ghế sô pha. Một tay ôm lấy hắn, một tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt hắn.



"Tôi không tha thứ cho cậu... tôi không tha thứ cho cậu...."



"Được, cậu vĩnh viễn không cần tha thứ cho tôi. Hãy để tôi dành nửa đời còn lại để xin lỗi cậu".



"Tôi tuyệt đối không tha thứ cho cậu....hức hức...".



"Được, không cần tha thứ cho tôi".



"Tên khốn nhà cậu".



"Tôi là thằng khốn, tôi là thằng cực kỳ khốn khiếp".



"Hức hức hức...".



"Đừng khóc, đừng khóc, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi".



Kiến Vũ khóc đến mức cổ họng khàn đặc cả lại, ánh mắt mơ hồ không nhìn rõ xung quanh, chân tay không ngừng run rẩy. Dù vậy, hắn vẫn nhớ rõ một việc, đó là tuyệt đối không tha thứ cho tên khốn khiếp này.



"Đừng khóc, đừng khóc, Kiến Tử là đứa con được tạo ra từ sự kết hợp giữa tinh tử của tôi với cậu cùng tế bào trứng mà tôi đã mua, không phải là con của tôi với Lâm Huyên".



"Tôi không phải vì điều ấy".



Hai mắt đẫm lệ, mơ hồ "nhìn chằm chằm" đối phương, Kiến Vũ cất giọng nói khàn khàn: "Tại sao cậu lại lừa dối tôi! Tại sao cậu luôn muốn quyết định thay tôi".



"Tôi sai rồi, sau này không dám nữa".



Nghĩ tới việc gì đó, Kiến Vũ lại bắt đầu rơi nước mắt: "Nếu... nếu câụ có lên thiên đường tìm tôi, tôi cũng không tha thứ cho cậu!".



"Sau này không dám nữa, có việc gì tôi cũng sẽ nói cho cậu".



"Cái tên khốn này! Tên khốn đáng ghét này! Tôi không tha thứ cho cậu!".



"Được cậu không tha thứ cho tôi".



Người đang khóc đột nhiên ôm chặt lấy tên khốn đáng ghét: "Thanh... sao cậu có thể đối xử với tôi  như thế...".



"Thực xin lỗi, đều là tôi sai" ôm lấy thiếu niên đang khóc cực kỳ thương tâm, nam nhân hôn nhẹ lên mắt hắn, "Hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa được chứ? Tôi sẽ sửa sai".
Vương Thanh thản nhiên nói: "Cô ta tiếp cận tôi có mục đích cả, việc tôi lợi dụng cô ta chẳng có gì là tàn nhẫn. Kiến Vũ, tôi đã đem hết tàn nhẫn của mình đi thương tổn cậu, tôi không có hơi đâu mà để ý tới người khác. Nếu cậu không xuất hiện, sau khi Kiến Tử lên hai tuổi, tôi sẽ li hôn với cô ta. Đứa trẻ hai tuổi vẫn chưa nhớ được cái gì rõ ràng, cũng không khó chăm sóc như khi mới sinh. Như vậy đem thằng bé giao cho ba mẹ, ba mẹ cũng không bị vất vả".



"Cái tên khốn này" trừng mắt liếc nam nhân một cái, mang theo trái tim trĩu nặng, Kiến Vũ nói: "kỳ thật Lâm Huyên rất yêu cậu. Tuy Lâm Thần bảo cô ấy ăn cắp thông tin của "TIME", nhưng cô ấy cũng không làm".



"Đó là vì có cậu" Vương Thanh đánh gãy lời hắn, "Kiến Vũ, tôi sẽ tiếp tục mời luật sư đến bào chữa cho cô ta trong phiên tòa này. Mặc kệ cô ta có bị tuyên thế nào, tôi cũng sẽ cho cô ta một món tiền, cũng không nói chuyện của Kiến Tử cho cô ta   biết. Kiến Vũ, những việc tôi có thể làm chỉ vậy thôi, tôi sẽ không để cô ta tiếp tục làm mẹ của Kiến Tử, càng không để cho cô ta có cơ hội trở lại bên người tôi, để cho cô ta quấy rầy cuộc sống của hai chúng ta. Kiến Vũ, nếu không phải cô ta mang theo ý đồ xấu tiếp cận tôi thì tôi cũng chẳng lợi dụng cô ta làm gì. Tôi là một doanh nhân, chỉ quan tâm đến việc có lợi nhất cho mình".



Lại trừng mắt liếc nam nhân một cái, Kiến Vũ rầu rĩ nói: "Cậu là doanh nhân vậy mà còn làm cái việc tổn mình hại người kia".



"Đó là lần duy nhất tôi phạm sai lầm, cho nên sau này tôi không tái phạm nữa" buông bát ôm lấy thiếu niên, nam nhân cam đoan, "Lâm Huyên sẽ gặp được người đàn ông yêu thương mình, cô ta là một người phụ nữ thông minh, cô ta nhất định sẽ dùng món tiền kia để biến mình thành một người hoàn toàn khác, cô ta sẽ có một cuộc sống mới. Rời khỏi tôi, không phải là bất hạnh đối với cô ta mà đó là hạnh phúc, bời vì tôi tuyệt đối sẽ không yêu cô ta".



"Cậu phải an bài cuộc sống sau này của cô ấy cho tốt. Chuyện của Kiến Tử...".



"Chuyện của Kiến Tử tốt nhất là không nên nói cho cô ta. Cậu cảm thấy sao?".



Kiến Vũ rầu rĩ gật nhẹ đầu: "Đợi Kiến Tử trưởng thành, cũng đừng nói cho thằng bé. Lâm Huyên vĩnh viễn vẫn là mẹ của thằng bé".



"Được, tôi nghe lời cậu".



"Còn nữa" thiếu niên ngẩng đầu, "Cậu làm sao lại lấy được... cái đó của tôi".



"Cái đó?" nam nhân thực vô tội.



"Cái đó ấy" mặt thiếu niên thực đỏ.



"Cái đó?".



"Chính là... cái đó ấy".



"Cái gì?".



"Chính là... cái sinh ra Kiến Tử đó".



Nam nhân ghé vào tai thiếu niên: "Mỗi ngày cậu đều nằm ngủ bên cạnh tôi, lúc nào làm mộng xuân tôi tất nhiên sẽ biết".



"Oành" mặt thiếu niên bị thiêu đốt.



Nam nhân tiếp tục nói: "Khi cậu ngủ thì rất khó tỉnh dậy, hơn nữa lại thích chui vào ổ chăn của tôi. Tôi chuẩn bị hết dụng cụ để thu thập, khoảng một tuần cậu lại nằm mơ một lần, tôi chỉ cần nhân lúc cậu mơ, cởi...".



"Đừng nói nữa! Tôi. Đã. Biết" thiếu niên húp một ngụm canh to, thấy nam nhân vẫn còn dán vào người mình, lập tức quát, "Còn không mau ăn cơm đi!".



"Được".



Kể từ sau lúc biết mình bị ung thư não, lần đầu tiên nam nhân nở một nụ cười hạnh phúc đến vậy.