Dangerous Love
Chương 41 :
Ngày đăng: 13:18 18/04/20
Mở to mắt, người đang nằm trên giường lười biếng duỗi thẳng thân mình. Ánh nắng bên ngoài rón rén tiến vào trong phòng ngủ, được ôm hôn người mình yêu dưới thứ ánh sáng này quả thực chính là thiên đường. Nhân lúc cảm xúc mãnh liệt dâng trào, nam nhân định tiện thể làm luôn cái việc gì đó kia, tuy nhiên thật đáng tiếc, Kiến Vũ lại hết sức nhẫn tâm đẩy anh ra, tha cái thân thể vốn không được khỏe lắm của mình xuống giường.
"Ngày kia là tới sinh nhật mẹ tôi rồi, cậu chưa quên chúng ta đến nơi này để làm gì đấy chứ?" lên tiếng nhắc nhở, Kiến Vũ đi vào trong nhà tắm để rửa mặt. Nam nhân ở trên giường trầm tư một lúc rồi mới rời giường.
Đi vào nhà tắm, nam nhân tựa vào cửa nói với người đang đánh răng: "Ngày kia chú dì đến đây, tôi sẽ nói chuyện với hai người về việc hủy bỏ lễ đính hôn giữa cậu với Dương Nhi".
Kiến Vũ kinh hãi quay đầu, hắn cư nhiên quên mất việc lớn này. Vội vàng nhổ đống bọt trong miệng ra, hắn nói: "Chuyện này cậu không thể nói với lão mẹ!".
"Chẳng lẽ cậu định đính hôn với Dương Nhi sao?!" ánh mắt màu lam thâm trầm, "Tôi tuyệt đối không cho cậu đính hôn với cô ta".
Vội vàng súc miệng, Kiến Vũ đáp: "Kì thật sau khi suy nghĩ kĩ lại, tôi thấy có khả năng lão mẹ đã biết Dương Nhi không phải là người yêu của tôi ngay từ đầu, bà đột nhiên bảo hai đứa sẽ đính hôn như vậy chắc chắn là có mục đích ẩn đằng sau, tôi tin bà không thực sự muốn tôi kết hôn với Dương Nhi. Hơn nữa Thanh, cậu định dùng lý do gì để thuyết phục mẹ tôi hủy bỏ việc đính hôn của tôi và Dương Nhi?".
Sắc mặt Vương Thanh trở nên u ám: "Tôi sẽ trực tiếp nói với dì về việc của tôi với cậu. Chẳng phải cậu bảo Dương Nhi thích đội trưởng của cậu sao. Dì là tiểu thuyết gia, tất nhiên sẽ ủng hộ việc hai người yêu nhau có thể đến được với nhau".
Kiến Vũ cười khổ: "Thanh, cậu định giải thích thế nào về việc tôi mới đến New York một tháng mà đã yêu cậu? Ba mẹ tôi có thể bình tĩnh tiếp nhận việc tôi nhận cha mẹ nuôi đã khiến tôi cực kỳ kinh ngạc rồi. Một khi Dương Nhi đã biết được việc của cậu và Lâm Huyên thì không có lý gì mà mẹ tôi lại không biết. Bây giờ cậu bảo với bà là tôi với cậu ở cùng một chỗ, nói thật là khi đó ánh mắt bà nhìn tôi thế nào tôi cũng đã tưởng tượng ra được rồi".
Vương Thanh nhíu mày: "Liệu có khả năng chú, dì đã nhận ra cậu không phải là Kiến Vũ kia?".
"Không có khả năng" Kiến Vũ liên tục lắc đầu, " Mẹ tôi mê xuyên không điên cuồng như thế, nếu mà bà biết tôi xuyên tới thì chắc chắn đã lôi tôi đi thí nghiệm từ sớm, làm quái gì có chuyện không hỏi tí nào như thế này? Hơn nữa bình thường lão mẹ cũng không có hành động kỳ quái gì, mọi thứ đều rất bình thường".
"Chẳng lẽ để tôi phải chứng kiến cậu đính hôn với Dương Nhi? Tôi không làm được," đôi mắt màu lam đột nhiên lóe sáng, "Hơn nữa, Dương Nhi khả năng đã ở cùng một chỗ với Chu Tấn rồi".
"A?! làm sao cậu biết được?".
Nam nhân thản nhiên nói: "Bởi vì tôi không cho phép có kẻ cướp đi người của tôi".
Kiến Vũ sửng sốt, tiếp đó, hắn lớn tiếng hỏi: "Cậu đã làm gì?".
"Không có gì", nam nhân vẫn thản nhiên, "Chỉ là tạo cơ hội cho hai người họ thôi".
Kiến Vũ lao nhanh ra khỏi nhà tắm, chạy thẳng đến chỗ điện thoại của mình, ấn số của Dương Nhi, điện thoại vừa chuyển kết nối thì bên kia đã có người nhấc máy.
"A lô, ai đấy?".
"Bộp" Kiến Vũ cúp điện thoại, mặt hắn đần ra, kinh hoảng quay đầu lại.
"Có chuyện gì vậy?".
Vương Thanh tiến lại gần, trước khi đi anh đã an bài mọi việc suôn sẻ rồi mà, chẳng lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Kiến Vũ há há miệng, lắp bắp nói: "Người nhận điện thoại... là... là... đội trưởng".
Nam nhân đi đến ôm lấy hắn: "Cái ngày chúng ta tới đảo, cậu ta đã ở cùng với Dương Nhi. Kiến Vũ, giờ cậu có còn nghe lời dì đính hôn với Dương Nhi nữa không?".
"Cái này không phải là trọng điểm! Ngươi có yêu cậu ta không? Ngươi không biết rằng cậu ta đã có vợ con rồi sao?" Thẩm Nhược Hy chất vấn, "Có chuyện mẹ vẫn lấy làm kỳ. Ngươi bảo đến New York chơi, sao tự nhiên đến bệnh viện làm y tá cho cậu ta? Ngươi đã quen cậu ta từ trước rồi đúng không?".
Kiến Vũ nhìn nam nhân, lui về phía sau vài bước.
"Lão mẹ... con... con không", ngay lúc ấy, một thanh âm khác vang lên, "Cậu ấy quen cháu".
Mặt cắt không còn giọt máu, Kiến Vũ ra sức hướng nam nhân lắc đầu, trong khi đó, nam nhân vẫn tiếp tục nói: "Dì. Cháu quen biết Kiến Vũ, mà không chỉ là quen biết, chúng cháu còn từng là người yêu. Dì, thực xin lỗi, chuyện này Kiến Vũ vốn không muốn cho cháu nói, cậu ấy sợ dì với chú thương tâm. Nhưng mà dì, cháu đã mất đi Kiến Vũ một lần, cháu không thể mất cậu ấy lần nữa, mong dì tha thứ cho sự ích kỉ của cháu. Cháu yêu Kiến Vũ, không phải vì bộ dạng của cậu ấy mà bởi vì....".
"Thanh! Không được nói!".
"Bởi vì cái gì?".
"Thanh! Cậu không được nói!" Kiến Vũ vọt tới nhưng rồi lại bị hai tay nam nhân ôm chặt lấy. Nam nhân mở miệng: "Bởi vì thân thể của cậu ấy tuy là Kiến Vũ nhưng linh hồn của cậu ấy là người yêu đã mất của cháu... Sở Uý".
Trời sụp, da đầu Kiến Vũ run lên, hắn không dám nhìn ba mẹ mình.
Thẩm Nhược Hy lôi thằng con từ trong lòng đối phương ra, kéo tay thằng bé, véo tai nó: "Ngươi a... cũng chẳng chịu thua kém ai. Sống lại một lần rồi mà vẫn không thay đổi khẩu vị, ăn mãi không thấy chán sao?".
Thân mình Kiến Vũ chấn động, ngẩng đầu lên, chỉ thấy lão mẹ đang cười! Vương Thanh cũng sửng sốt, sau đó anh mới phát hiện ra ba mẹ mình, chú và cả Dương Nhi nữa đều đang cười. Đôi mắt màu lam lóe sáng, bọn họ bị chơi!
Mười giây sau.
"lão mẹ! mẹ. mẹ. mẹ. mẹ đã biết?!".
Nữ thần vuốt tóc, phong tình vạn chủng hỏi: "Ta không nói với ngươi sao?".
"Không có!".
"À, ta quên mất".
"Lão mẹ!!!".
"Chồng à, anh xem Kiến Vũ phản ứng có đáng yêu không kìa".
"Ha ha, ha ha a".
"Lão mẹ!!! mẹ quá đáng rồi a!!!:.
"Có sao? ai bảo ta là mẹ ngươi."
Nữ thần cười hết sức tà ác, ôm tay ông chồng đi vào nhà, Vương Chính cùng Vương Lệ Hân mỉm cười đầy vẻ xin lỗi với con trai, hai người họ bị ép buộc a.