Dangerous Love

Chương 42 :

Ngày đăng: 13:18 18/04/20


Vẫn biết lão mẹ nhà mình tà ác nhưng Kiến Vũ cũng thật không ngờ bà lại tà ác tới đẳng cấp đó!Lẽo đẽo đi theo sau lão mẹ, trong khi lòng hắn không ngừng gào thét đòi một lời giải thích thì lão mẹ nhà hắn vẫn cứ thảnh thơi ôm tay lão ba nhà hắn đi thăm thú biệt thự, khiến hắn chẳng khác nào một con chó nhỏ bị trêu đùa.



"lão mẹ ~~~~".



Ngáng trước đường đi của lão mẹ, mặc dù rất kích động nhưng Kiến Vũ lại lắp bắp không biết nói sao: "Con sai rồi mà. Mẹ nói cho con biết rốt cuộc mọi việc là thế nào, sao mẹ lại biết con không phải... không phải...".



Thấy thằng con run rẩy nói, Thẩm Nhược Hy cuối cùng cũng thu lại tâm tư tà ác của mình, vỗ vỗ khuôn mặt lạnh lẽo của con: "Thằng bé ngốc nghếch này, đứa con mà mẹ rứt ruột đẻ ra, nó biến đổi thế nào chẳng lẽ mẹ còn không nhận ra".



"Lão mẹ." Kiến Vũ ngổn ngang trăm mối cảm xúc.



Thả tay chồng mình ra, kéo thằng con lại, Thẩm Nhược Hy xuống lầu đi vào phòng khách, sau khi ngồi xuống, bà thở mạnh ra rồi nói: "Sau khi thằng nhóc ấy gặp chuyện không may, tất cả các bác sĩ đều bảo nó đã chết não, không có khả năng sống tiếp. Nhưng mà trái tim của nó vẫn đập".



Nghĩ đến khoảng thời gian đó, đôi mắt của Thẩm Nhược Hy lại phiếm hồng, Phùng Kiến Minh liền ôm lấy bà. Đột nhiên cảm thấy cực kỳ áy náy, Kiến Vũ không dám nhìn mặt nữ thần, hắn cúi thấp đầu, song ngay lúc ấy,  đầu hắn liền bị gõ cho một cái, ngẩng đầu nhìn lại, là lão mẹ.



"Ta không tin thằng con vĩ đại như thế của ta sẽ chết, sau khi náo loạn một hồi ở bệnh viện, bọn họ còn bảo thằng nhóc của ta đã trở thành người sống thực vật" Thẩm Nhược Hy lau nước mắt nơi khóe mi, cười nói, "Tuy vậy, ta tin nó sẽ không chết, linh hồn của thằng bé chắc chắn chỉ chạy đến một nơi nào đó mà thôi, bằng không thì vì sao trái tim của nó vẫn đập".



"Đợi suốt một năm, đến một ngày não của thằng bé đột nhiên có phản ứng, ta biết là thằng con của ta đã trở lại. Hà, hiện tại nhớ lại bộ dạng đần thối ra của mấy lão bác sĩ, ta lại muốn cười a. Bọn họ làm thật nhiều cuộc kiểm tra cho ngươi, luôn miệng nói kỳ tích, kỳ tích. Tuy não của ngươi đã có phản ứng nhưng mà mãi ngươi vẫn không chịu mở mắt. Cũng vào lúc này lại có chuyện kỳ lạ xảy ra, ấy là ngươi mặc dù vẫn đang hôn mê nhưng cứ không ngừng khóc, miệng thường lẩm bẩm cái gì đó, ta dán tai lại nghe vài lần cuối cùng mới nghe ra là "Vương Thanh". Ta rất buồn bực a, ngươi rõ ràng thích Lục Tiểu Phụng hơn Vương Thanh Xuy Tuyết mà, sao tự nhiên sau một năm chạy ra ngoài chơi ngươi lại quay sang thích Vương Thanh Xuy Tuyết vậy à?".



Kiến Vũ bị lão mẹ chọc cho cười, trong ánh mắt của Vương Thanh tràn ngập sự kính nể cùng cảm kích từ tận đáy lòng dành cho vị nữ sĩ xinh đẹp này.



Thẩm Nhược Hy đảo mắt nhìn qua Vương Thanh rồi lạnh lùng nói: "Tuy  mỗi ngày ta đều niệm cho thằng nhóc nhà ta xuyên qua nhưng khi ấy ta vẫn chưa nhận ra rằng Kiến Vũ của ta bị xuyên thật. Về sau ta quay lại nhà lấy quần áo cho ngươi tắm rửa, ngẫu nhiên nghe được tin tức nói "Vương Thanh" cái gì đó. Khoảng thời gian ấy ta đặc biệt mẫn cảm với hai từ này nên lập tức quay ra nhìn, nhưng đáng tiếc, đài truyền hình Bắc Kinh chỉ điểm qua mấy tin quốc tế, thế là ta lên mạng tra, vừa tra cái quả nhiên liền ra được "Vương Thanh" còn có cả cái tên "Sở Uý" ngu ngốc kia".



Kiến Vũ há to mồm, cuối cùng cũng hô lên hai tiếng khiến hắn khá lúng túng: "Lão mẹ! Con chỉ hơi  xúc động thôi chứ đâu có ngốc".



"Rất là ngốc" Thẩm Nhược Hy không chút khách khí, "Cậu ta không cần ngươi thì ngươi đi tìm một người tốt hơn cậu ta trăm lần làm cho cậu ta tức chết, "thiên nhai hà xử vô phương thảo hà tất đan luyến nhất chi hoa"?".



[1] một câu trong "điệp luyến hoa" của Tô Đông Pha tạm dịch là  thiên nhai nơi nơi đều là cây cỏ tươi tốt, xuân sắc khôn cùng; việc gì phải luyến tiếc đơn phương một cọng cỏ, ý nghĩa sâu xa của nữ thần thì anh em có thể tự hiểu.



"Dì" có người kháng nghị.


"Vì sao? cậu không muốn à?" Vương Thanh hạ thấp người xuống sát thân thể hắn, liếm cắn lên cổ của hắn.



Kiến Vũ liên tục thở dốc, qua một lúc, hắn đáp: "Làm tình  là vì yêu, trên hay dưới chỉ là thứ yếu. Thanh, kỳ thật tôi rất bài xích hỗ công. Như thế này tôi cảm thấy đã là rất tốt, tôi có thể cảm nhận được tình yêu của cậu dành cho tôi trong lúc làm".



Vương Thanh giúp đỡ dục vọng của  mình chậm rãi tiến vào trong cơ thể của Kiến Vũ, hôn lên người hắn, không tiếp tục nói những điều vô nghĩa nữa. Màn nóng bỏng bị tạm dừng ban nãy nay lại tiếp tục được trình diễn, chỉ khác ở chỗ lúc này nó diễn ra mãnh liệt hơn nhiều.



Cách vách, lỗ tai của hai người nào đó đang dính sát vào tường, thỉnh thoảng thở dài.



"Ta nói Kiến Vũ là thụ mà nó  cứ cãi chày cãi cối".



"Nhưng Vương Thanh cũng không quá cường, Kiến Vũ sao lại cam tâm để anh ta áp như thế?".



"Thế nên mới bảo Kiến Vũ ngốc, thằng nhóc ngốc nghếch. Thừa dịp Vương Thanh còn chưa khỏe hẳn phải nhanh chóng áp đảo cậu ta chứ".



"Kiến Vũ gầy quá, Vương Thanh mà phản kháng lại một cái thì thẩn nào cậu ta cũng bị áp lại".



"Nếu ở cổ đại thì tốt rồi".



"Vì sao ạ?".



"Cổ đại có sinh tử dược, cho Kiến Vũ ăn, chúng ta có thể chân chính nhìn thấy nam nhân sinh con là như thế nào".



"A! Dì ui, dì ác quá à".



"Thế sao con lại hưng phấn như vậy?".



"Hí hí. Kiến Vũ sinh con, a a, tuyệt quá à".



Thiếu niên đang bị áp đột nhiên rùng mình một cái. Ngày hôm sau hắn không hiểu vì sao lão mẹ với Dương Nhi cứ nhìn chằm chằm vào bụng mình với ánh mắt khiến người ta nổi gai ốc như thế.