Đành Buông

Chương 12 :

Ngày đăng: 18:11 19/04/20


Khi Lý Hách nhẹ nhàng quay về văn phòng luật thì bạn học cũ Giang Quốc Tân vội vàng chạy tới đón



Văn phòng luật tổng cộng được chia thành ba phòng, phòng trong cùng là văn phòng của Lý Hách, bên tay phải là phòng họp nhỏ chuyên để tiếp xúc với khách hàng.



Văn phòng lớn thì ở ngay ngoài cửa, trong văn phòng lớn có 4 bàn làm việc, mỗi người chiếm một góc, bàn nào bàn nấy đều đầy tài liệu, chỉ có bàn của Tằng Tiểu Muội là sạch sẽ gọn gàng nhất. Phía sau cô có máy photocopy và máy in, trên máy photocopy treo một bức tranh sơn dầu



Giữa văn phòng lớn có một chiếc bàn thủy tinh lớn và 6 chiếc ghế dựa, bên cạnh đặt một bồn hoa để trang trí. Đó là bàn để bọn họ họp hành, cả văn phòng nhìn trông rất sạch sẽ sáng sủa, tất cả đều do Dương Dương một tay sắp xếp.



–    Lý Hách, chúc mừng cậu



Giang Quốc Tân vui mừng chạy đến ôm tay anh



–     Chúc mừng tớ? A… mọi người biết cả rồi à? Không sai, mình lại thắng, bà cố rất cảm kích mình, tặng cho mình hơn 10 quả trứng luộc nước trà, mọi người chia nhau ăn đi, nhớ để cho mình hai quả mang về cho vợ yêu đấy



Lý Hách lấy ra một túi trứng gà luộc nước trà



–     Vợ yêu? Lý luật sư, anh thực sự yêu vợ thế sao?



Kế toán Tằng Tiểu Muội chế nhạo, đưa một tập tài liệu đã sửa sang cho anh



–      Đương nhiên, vợ anh là người vợ tốt nhất trên đời này



Mặc dù có chút lắm điều, có hơi thực tế, có hơi thích tiền, có hơi không biết làm việc nhà… Nhưng vợ mà, dù thế nào thì vợ mình vẫn là tốt nhất



–       Những lời này để dành mà nói với Dương Dương, đừng có nói trước mặt chúng mình, đang kích thích bọn mình không có vợ tốt như cậu sao?



Giang Quốc Tân lườm lườm anh, làm mặt quỷ mà nói



Ai chẳng biết vợ của anh ta rất ghê gớm, chuyện gì cũng quản, còn độc tài hơn cả Hitler, suốt ngày chê anh ta là kẻ không có tiền đồ.



Ây da, thật không công bằng. Lý Hách sao lại lấy được một người phụ nữ dung túng cho cậu ta đi sớm về muộn mà không thể mang tiền về nhà được? Nếu hôn nhân có hạnh phúc hay không liên quan đến việc thắp hương thờ cúng tổ tiên thì xem ra anh chẳng những không thắp hương mà còn đi cướp bát hương nhà người khác



–     Mọi người quên mất chủ đề chính rồi à



Trợ lý Tiểu Triệu là người gắn bó với văn phòng luật sư lâu nhất đi đến trước mặt Lý Hách nói:



–     Luật sư Lý, hôm nay có một Mc đến tìm văn phòng của chúng ta, hi vọng có thể làm một chuyên đề về anh, cô ấy nói tiêu đề dự định là “luật sư trẻ tuổi khẳng khái vì công lý chính nghĩa, không tham tiền tài – Lý Hách”



–     Chương trình TV!



Oa! Lý Hách cả kinh. Xem ra anh càng ngày càng nổi tiếng rồi



–     Mình đã nói giúp cho cậu không ít trước mặt Mc kia đấy. Mình nói, cậu không bao giờ muốn thấy người khác chịu khổ, người khác học luật là để kiếm tiền còn cậu thì là muốn giúp đỡ những người không hiểu pháp luật, giữ vững công lí. Thế nào, mình nói hay chưa? – Giang Quốc Tân vội vàng tranh công



Trợ lý A Hưởng cũng nhoi lên nói:



–      Em bảo Tằng Tiểu Muội thống kê những vụ án luật sư Lý nhận mà không thu phí trong suốt ba năm qua cho Mc kia, trong đó còn có cả vụ án cô gái kiện cha nữa



Vụ án đó rất nổi tiếng, cha của cô gái đó là một doanh nhân có tiếng, vợ hiện tại của ông ta cũng biết rõ hành vi cưỡng hiếp con gái của vợ trước của ông ta nhưng cũng thờ ơ cho qua, làm bộ không có. Lúc cô gái đó xin mẹ kế giúp đỡ thì người mẹ kế đó chẳng những không giúp đỡ mà còn đe dọa không cho phép cô tiết lộ ra ngoài. Cô gái kia đành phải xin ông bà nội giúp đỡ nhưng lại bị coi là kẻ thần kinh, bọn họ cấu kết với bên bác sĩ mà nói cô bị bệnh tâm thần



Cứ như vậy, cô gái đó ngày càng trở nên kì quái, thường hoảng hốt sợ sệt, thường cười ngu ngơ với mọi người, có đôi khi đang đi trên đường lại nghĩ tới chuyện gì đó mà ngồi bệt xuống đất òa khóc



Lý Hách nhìn thấy cô ấy ở bên đường. Bóng lưng gầy yếu, cô đơn của cô ấy khiến anh thấy đau lòng. Anh không chút nghĩ ngợi đã ngồi xuống cùng cô chuyện trò, cổ vũ cô, mãi đến khi cô gái đó tin tưởng mà kể chuyện của mình ra cho anh nghe



Tuổi 15 chính là độ tuổi đẹp nhất của một cô gái nhưng vì sự đối xử nghiệt ngã của người thân mà thành ra thế này. Lý Hách vừa đau lòng vừa phẫn nộ, anh nói với cô ấy, chuyện này không phải lỗi của cô.



Anh liên lạc với Dương Dương bảo cô ấy đưa cô gái đến bệnh viện kiểm tra. Biết việc này, Dương Dương còn tức giận hơn cả anh, cô dù bận rộn nhưng vẫn dành thời gian đến nói chuyện cùng cô gái kia, cho cô ấy số điện thoại, địa chỉ của mình để cô ấy lúc nào cần thì có thể tìm đến tâm sự. Dương Dương như là mẹ của cô gái đó vậy, trong sự che chở của Dương Dương, vết thương lòng của cô gái đó dần khép lại



Ban đầu, cô gái đó căn bản không dám kiện cha mình, Lý Hách cũng không ép cô nhưng anh dạy cô cách dùng máy ghi âm, khi cha cô ta lại tái phạm thì ghi âm lại, sưu tập chứng cứ



Về sau, dưới sự cổ vũ của Dương Dương, cô gái ấy quyết định lấy hết dũng khí mà kiện cha mình, thay đổi số mệnh của chính mình. Vụ án này tạo nên làn sóng lớn trong dư luận, bởi vì cha của cô ấy là một doanh nhân thành đạt, hơn nữa những người trong gia đình không hề giúp đỡ cô bé mà trơ mắt để cho hành vi đê tiện này được kéo dài trong suốt năm năm trời



Người đàn ông đó, vợ mới, bác sĩ khoa tâm thần và ông bà nội cô bé đều bị phạt, quyền giám hộ cô bé được giao cho mẹ của cô bé. Lý Hách còn giúp bọn họ giành được một khoản tiền cấp dưỡng lớn



Vụ án này thắng lợi, đồng thời thanh danh của Lý Hách cũng vang xa




Anh xếp lại ghế rồi đón lấy bát cô vừa rửa mà lau khô nhưng cô cũng không nói gì.



Lí Hách tiếp tục nói:



–    Có một chương trình TV muốn tới phỏng vấn anh, có thể sẽ khiến danh tiếng phòng luật của chúng ta được lan xa hơn, chúng ta nhất định sẽ nhận thêm được nhiều vụ án nữa



–    Chúc mừng anh!



Dương Dương đáp ngắn gọn



Rửa bát xong, cô xoay người trở về phòng



Thái độ của Dương Dương khiến anh rất bất an, lúc cô xoay người rời đi, anh vội nắm lấy tay cô mà kéo cô vào lòng mình rồi ôm lấy cô



–    Xin lỗi, anh quên mất sinh nhật của em



Cô cắn cắn môi:



–     Không sao, cũng không phải lần đầu tiên, em cũng dần quen rồi



–     Hôm nay anh bận nhiều việc.



Lòng anh rất áy náy



–     Em biết, anh bận làm người tốt



Cô sao có thể gây trở ngại sự nghiệp thần thánh của anh được, chưa biết chừng vì thế mà còn bị đày xuống 18 tầng địa ngục cũng nên. Giọng cô chua xót



–    Em đang tức giận.



Lý Hách nói thẳng vào vấn đề mấu chốt



Anh thà rằng cô nổi giận cũng không mong cô như bây giờ, không nóng không lạnh khiến anh sợ hãi. Cô thở dài, đẩy anh ra rồi ngẩng đầu bình thản nhìn anh



–    Có tác dụng sao? Em giận thì anh sẽ thay đổi thái độ, sẽ nhận những vụ án li hôn có thể kiếm ra tiền sao? Em giận thì anh sẽ về nhà đúng giờ với em sao? Em giận thì anh sẽ chịu nghe lời em nói, nghĩ xem anh thực sự muốn gì sao? Không đâu. Anh chỉ cần áp chế được cơn giận của em hoặc bỏ đi là anh thắng. Lý Hách, có thể đừng coi em là luật sư đối thủ mà luôn cố gắng giành phần thắng, thử coi xem trở thành vợ xem được không?



–     Em vốn là…



–     Không phải đâu, em chỉ là người anh nói yêu thôi. Nếu thực lòng yêu em thì anh sẽ giống như em, suy nghĩ mọi việc vì đối phương, em sẽ vui vì anh vui, khó chịu vì anh khó chịu, sẽ luôn đặt anh ở trong tim chứ không phải ở ngoài miệng. Tối nay, nếu không quá mệt mỏi thì hãy nghĩ đến việc li hôn đi có được không?



Cô mệt mỏi, mệt đến không còn tâm tình để nổi cáu nữa



Tim như bị ai bóp mà đau đớn



Anh không nghĩ gì cả. Lý Hách vội ôm chặt eo cô, ôm chặt cô vào lòng, một sự hoảng hốt khó hiểu dâng lên



–    Anh sẽ không nghĩ gì cả, anh yêu em, đừng chia tay gì hết. Anh nói rồi, chờ đến sau này em không đi được nữa thì anh sẽ thành gậy chống, thành xe lăn của em



Nhưng cô cũng không biết bản thân có thể chống đỡ đến lúc đó hay không



Dương Dương lặng lẽ không nói càng khiến Lý Hách hoảng sợ. Anh lắc đầu, vội vã hôn lên mái tóc, hôn lên môi cô, hôn lên trán cô như muốn dùng nụ hôn mà xóa đi những lời nói không lí trí kia của cô



Cô ấy đang tức giận, tức giận anh không cùng ở bên cô trong ngày sinh nhật, giận anh bận rộn, giận anh quên… Cô ấy đang giận, đúng, “chỉ là” tức giận. Dương Dương sẽ không giận dai. Anh không ngừng tự trấn an bản thân



–     Dương Dương, chúng ta có thể cãi cọ như trước kia, em có thể ba ngày ba đêm mặc kệ anh, cũng có thể dùng mọi cách mà biểu đạt sự bất mãn của em với anh nhưng em đừng rời bỏ anh…



Không bỏ đi sao? Nhưng cô đã bắt đầu sợ hãi sự chờ đợi này, sợ hãi bản thân sẽ phải trả giá những gì, sợ hãi mình sẽ thay đổi, mình sỡ trở nên hung dữ hơn…



–     Dương Dương, anh nói rồi, hôn nhân là chuyện cả đời, là chuyện không thể hối hận. Anh không hối hận, cũng không cho em hối hận. Anh biết hôm nay mình quá đáng, không nên quên sinh nhật em, không nên đi chúc mừng với đồng nghiệp…



Cô không trả lời, chỉ lẳng lặng nghe những lời đường mật của anh, lẳng lặng dựa vào vòm ngực quen thuộc



Cô không hiểu nổi bản thân mình, vì sao người đàn ông khiến cô giận dữ, đau lòng, bất mãn và cô đơn như vậy vẫn có thể khiến cô an tâm khi dựa vào lòng anh?