Đành Buông

Chương 21 :

Ngày đăng: 18:11 19/04/20


Dương Dương kiểm tra lại một lượt quà tặng nhà chồng



Hôm nay là tết Trung thu, ngoài một số món quà theo truyền thống thì cô còn phải chuẩn bị quà cho cha mẹ chồng và em gái chồng. Năng lực của cô có hạn mà cha mẹ chồng lại là người có ơn dưỡng dục, mỗi lần chọn quà đều khiến cô nghĩ nát cả óc



Xét đến cùng, vẫn phải cảm ơn Lý Hách, anh là người đàn ông tính tình ôn hòa mà cố chấp, anh sẽ không giận dữ nổi cáu với anh cả, nhưng một khi anh đã kiên quyết thì mười trâu cũng không kéo lại được



Cô là người phụ nữ anh đã kiên quyết ở bên cả đời, dưới sự dịu dàng, kiên trì của anh, dù cha mẹ chồng không thích cô nhưng cô vẫn có thể thuận lợi bước vào cổng lớn nhà họ Lý, thuận lợi cùng bọn họ bên nhau trong những ngày lễ tết quan trọng



Nhìn những món quà này, Dương Dương thở dài, cô ngồi lên sofa, ôm lấy gối ôm rồi chôn đầu mình vào



Mỗi lần về nhà chồng cô đều rất căng thẳng, cô yêu cầu mình phải chuẩn bị thật chu đáo, không để mẹ chồng có cơ hội phê bình nhưng rất hiển nhiên, cho tới giờ sự cố gắng của cô còn chưa đủ. Cô thở dài một hơi, uống hai viên thuốc cho dạ dày rồi hít thật sâu để thả lỏng cảm xúc



Tiếng chuông điện thoại vang lên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của Lý Hách.



–      Dương Dương, anh ở dưới lầu rồi, có cần anh lên bê đồ xuống cho em không?



–      Không cần đâu, chờ em 5’ thôi



Cô vội ngồi bật dậy, khoác áo khoác, lúc đi lướt qua gương, cô tự mỉm cười cổ vũ mình



Đây cũng là điều Lý Hách sẽ làm, cô tin anh cũng giống như cô vậy, mỗi lần về nhà đều cảm thấy rất áp lực nhưng anh quen dùng nụ cười để tháo gỡ sự lo lắng của cô.



Cô biết Lý Hách rất mệt mỏi, anh phải làm cầu nối giữa cha mẹ và mình, giảm xung đột đến mức thấp nhất nhưng với nàng dâu luôn không khiến cha mẹ chồng vừa lòng, mỗi lần gặp là một lần khó chịu, không nói những lời khiêu khích thì sao có thể xả được nỗi bực dọc trong lòng?



Bình thường khi xảy ra sự cố, Lý Hách sẽ không ra mặt phản đối cha mẹ, anh sẽ cười mà nói tránh qua chuyện khác khiến cho hai người vui vẻ, sau đó sẽ lặng lẽ nắm lấy bàn tay dưới bàn của cô. Sự an ủi không cần dùng lời lẽ này vừa khéo có thể khiến cô đỡ thấy chua xót trong lòng



Mỗi lần như vậy, cô đều rất cảm kích anh



Có phải là vì thế mới khiến cô thấy, có anh ở bên thì cô sẽ luôn được an toàn.



Dương Dương vội thay giày rồi khóa chặt cửa, đi ra cầu thang máy. Thang máy vừa mở thì đã thấy khuôn mặt tươi cười của Lý Hách.



–       Chẳng phải bảo anh không cần lên sao?



–       Anh nghĩ em nhất định phải xách nhiều đồ, sợ em một mình vất vả thôi.



Anh đón lấy mấy túi quà, ôm eo cô rồi cùng đi vào thang máy



Thấy cô đang cười nhưng cả người cứng ngắc, anh biết nỗi lo lắng của cô nên tới gần cô, khẽ hôn lên trán cô rồi dịu dàng nói:



–      Đừng lo lắng, còn có anh nữa



Không sai, có anh… Chính vì những lời này mới khiến cô ỷ lại vào anh, yêu thương anh. Anh là người đàn ông dịu dàng, đáng tin cậy, chỉ cần những khi không bận rộn, anh sẵn sàng làm mọi việc vì cô.



–     Em không sao mà



Người cô dần thả lỏng, sau đó khẽ mỉm cười tự cổ vũ mình



Nửa tiếng sau, bọn họ đã đến nhà họ Lý, người vui mừng chào đón Dương Dương chỉ có cô em chồng Lý Vi, cô ấy làm việc ở nhà xuất bản, bởi vậy hai người có rất nhiều chủ đề để nói chuyện



–     Lại tặng quà sao, thích quá, đúng là chị dâu tốt.



Lý Vi đón lấy túi quà rồi vui vẻ ôm Dương Dương thật chặt



–    Để con giúp mẹ chuẩn bị bữa tối




Lý Hách lặng lẽ vuốt lưng Dương Dương như để trấn an rồi cười nói với mẹ mình:



–      Mẹ, mẹ đừng  coi thường “năng lực” của con trai mẹ, yên tâm đi, chờ văn phòng của con ổn định một chút thì nhất định sẽ sinh cho mẹ đứa cháu trắng trẻo mập mạp thông minh.



–     Thế cũng cần có gien tốt mới được. Bà lại mỉa mai



Khóe miệng Dương Dương khẽ giật, cô mỉm cười khẽ với Lý Hách. Cô không giận, so với những lời khó nghe cô từng phải nghe thì cái này cũng chẳng đáng là gì



Anh thấu hiểu mà vỗ vỗ mu bàn tay cô rồi lại nói sang chuyện khác, thu hút sự chú ý của mẹ mình sang việc nhận phỏng vấn, nhắc đến mấy vụ thắng kiện gần đây. Không khí được hai anh em nhà họ Lý điều tiết mà lại trở nên ấm cúng, Dương Dương cũng tránh được một kiếp nạn.



Sau khi kết thúc bữa tối, Dương Dương và Lý Hách rời đi. Chờ cửa vừa đóng lại, Lý Vi đã hai tay chống nạnh, chỉ vào mẹ mà giận dữ nói:



–     Mẹ, mẹ thật quá đáng!



–     Mẹ quá đáng gì?



Bà Lý ho nhẹ hai tiếng, hiểu việc mình gây khó dễ cho Dương Dương cũng có chút quá đáng nhưng bà không thích cô con dâu này. Nghĩ đến việc con phải chấp nhận, thỏa hiệp cô ta, người làm mẹ như bà rất đau lòng



–    Mẹ đừng có lúc nào cũng nhắm vào chị dâu nữa, nếu đổi là người khác thì sớm đã bị mẹ và anh làm cho bực mình mà li hôn rồi



Cô cho rằng những bà mẹ chồng ác khẩu chỉ xuất hiện trong phim ảnh, không ngờ nhà cô còn có ví dụ chứng minh sinh động



–     Có mà ngược lại thì có, nó lúc nào cũng dính lấy anh con, không chịu buông tha anh con thì có.



–     Mẹ, sao mẹ không hiểu thế nhỉ, không phải chị dâu không bỏ được anh mà là anh không thể rời khỏi chị.



–     Nói đi nói lại, chẳng qua cũng chỉ vì tiền. Chờ bọn nó li hôn thì chuyện tiền nong văn phòng luật mẹ lo, lúc trước đều tại cha con kiên quyết không chịu giúp nó, nếu cha con chịu giúp thì anh con đã không tùy tiện kết hôn với cô ta như thế



Anh nào có kết hôn tùy tiện. Ngoài việc không có gia thế, bằng cấp như mẹ mong muốn thì cô không thấy chị dâu có gì thiếu sót, thậm chí so ra còn giỏi hơn con gái của mẹ nhiều



–     Trời ạ….



Lý Vi dùng sức tự vỗ vỗ trán mình, giận dữ đến độ cứ xoay mòng mòng trong phòng khách:



–     Mẹ, mẹ đúng là khiến người ta không thể nói gì nữa mà. Con thấy cả đời này con không dám lấy chồng rồi, nếu gặp phải mẹ chồng như mẹ thì đúng là sống không bằng chết.



–    Mẹ có nói là mẹ muốn làm mẹ chồng của cô ta sao?



–    Mẹ…



Lý Vi còn định phản đối nhưng ông Lý lại giành lời cô:



–     Không muốn con bé là con dâu thì coi nó là khách đi, giữ lịch sự với nó là được, đừng có thái độ như thế



Ông nói xong rồi cầm quà con dâu tặng đi về phòng.



Cái gì? Ông biết rõ con trai cưới Dương Dương là vì lẽ gì mà vẫn còn nói được những lời này!



Bà nhìn bóng lưng chồng mà sửng sốt, lẩm bẩm:



–     Ông già kia bị con hồ li tinh mua chuộc từ bao giờ thế?



Lí Vi bất đắc dĩ mà mắt trợn trắng, chị dâu mà là hồ li tinh thì lại tốt quá, tốt nhất là đá anh mình ra thật xa, vĩnh viễn đừng trở về nơi đã bị khinh thường này nữa.