Đánh Cắp Tình Yêu
Chương 10 :
Ngày đăng: 15:42 19/04/20
Sau khi đụng độ một trận, mọi người có vẻ xấu hổ, giới thiệu lẫn
nhau. Giản Tình đã biết chú rể đang sợ hãi này là Triệu Dĩ Hiên, quản lý của một chi nhánh ở công ty Phương Khiêm. Nam nhân hơn ba mươi tuổi,
không cao lắm, thân hình hơi béo, mặc một bộ lễ phục mới tinh, chế tác
cầu kỳ, vừa nhìn là biết được đặt may theo yêu cầu, trên mặt còn đeo
kính, nhìn qua cũng có dáng vẻ một nhà kinh doanh nho nhã.
Đứng sau Triệu Dĩ Hiên, mặc áo cưới màu trắng xõa tung, nữ nhân tóc
vén lên cao chính là người mà Giản Tình đã nhiều năm không gặp – bạn học Lý Điềm. Giản Tình lặng lẽ đánh giá Lý Điềm, vì lúc trước Tần Tiểu Ý
nói rằng Lý Điềm có nhiều thay đổi, nên lúc này Giản Tình cũng hơi giật
mình. Mặc dù đã dự đoán trước, nhưng bây giờ nhìn thấy Lý Điềm, hình
dáng một nữ sinh cấp ba trầm lặng trong đầu cô càng mơ hồ hơn, giống như chưa từng xuất hiện bao giờ.
Còn người vừa mới “nhẹ nhàng” làm Giản Tình ngã một cú, chính là vị
khách quý của quản lý Triệu Dĩ Hiên, tổng giám đốc Viên Dịch. Thì ra
cũng là nhân vật có địa vị cao, khó trách thái độ Triệu Dĩ Hiên đối với
anh ta lại lễ phép, khúm na khúm núm như vậy.
Nhiệt độ không khí trong đại sảnh tuy mát mẻ nhưng Triệu Dĩ Hiên vẫn
không nhịn được cầm lấy khăn tay của Lý Điềm lau mồ hôi: “Viên tổng xin
mời đi trước, những việc ở đây để tôi xử lí là được rồi.”
Viên Dịch gật gật đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Giản Tình, vẻ mặt rất chân thành: “Giản tiểu thư, thật thất lễ.”
Giản Tình khóe miệng cong lên mỉm cười: “Không có gì, Viên tiên sinh không cần để ý.”
Tần Tiểu Ý bên cạnh im lặng, vẻ mặt tức giận như muốn bùng nổ, hai
tay bị Giản Tình nắm chặt, chứng kiến thái độ tất cả mọi người cùng nhau giàn xếp ổn thỏa, cũng chỉ khẽ hừ một tiếng, u ám nhìn Viên Dịch một
cái xem thường.
Chỉ thấy Viên Dịch có một thoáng do dự, từ trong túi áo lấy ra một
danh thiếp, đưa cho Giản Tình: “Vừa rồi lực va chạm không nhẹ, nếu Giản
tiểu thư có chỗ nào không thoải mái, hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ chịu
trách nhiệm.”
Tần Tiểu Ý nghe anh ta nói như vậy, lập tức khinh thường: “Hừ…” một tiếng, quả nhiên là một đại sắc lang!
Giản Tình lại lễ phép nhận lấy danh thiếp.
Sau khi Viên tổng rời đi, tất cả mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm, có đại boss ở đây, quả nhiên không khí rất không bình thường. Boss vừa đi
lập tức không khí lại trở nên thoải mái, lúc này bốn người mới nhớ tới
phải giao lưu tình cảm với nhau.
“Giản Tình, nhiều năm không gặp, thật sự cậu càng ngày càng đẹp ra.”
Tay của Lý Điềm nắm lấy tay Giản Tình, giọng nói không tính là vô cùng
thân thiết, nhưng cũng không hề xa lạ, thái độ rất thân mật.
“Đâu có, tớ vẫn như xưa, nhưng cậu thì khác, thiếu chút nữa tớ cũng
không nhận ra được.” Tay Giản Tình bị cô nắm lấy, cảm giác có chút không tự nhiên, lại ngượng ngùng thu về. Ngoài miệng tuy nói lời khen ngợi
nhưng trong lòng lại thấy buồn bực. Các cô trước kia học cùng lớp ngay
cả nói chuyện cũng không nói một câu chứ chưa nói gì đến nắm tay. Thời
gian quả nhiên rất hiệu quả, tuổi càng nhiều, con người càng khôn khéo
ra.
Lý Điềm cười cởi mở: “Đã nhiều năm không gặp, mọi người đều thay đổi
rất nhiều. Đây là chồng của tớ, Triệu Dĩ Hiên, quản lí chi nhánh An Dược của tập đoàn Phương thị. Tớ nghe Tần Tiếu Ý nói cậu làm ở Phương thị
***
Viên Dịch đi thẳng đến địa điểm hẹn trước, bởi vì cuộc va chạm với cô gái kia nên trong lòng kích động không thôi. Dung mạo cô gái kia tuyệt
mỹ, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã khắc sâu vào trong lòng anh. Sở dĩ anh
không vội tìm cách liên hệ với cô, vì anh biết cô cùng vợ của Triệu quản lý có quen biết. Còn rất nhiều thời gian, Viên Dịch cũng không phải là
một con người dễ xúc động.
Trước kia, anh từng nghĩ người khác nói vừa gặp đã yêu tuyệt đối là
một hành vi hoang đường, nhưng cuộc va chạm mới đây, lại làm cho anh vừa gặp đã yêu, vừa khiến anh không tin, vừa cảm thấy buồn cười. Khoảnh
khắc va chạm trong nháy mắt đó đã đưa anh vào trong biển tình.
Phương Khiêm đến muộn, thong dong ngồi vào ghế, vừa nhìn thấy bằng
hữu nhiều năm không gặp, con người hình như thay đổi, cười như mùa xuân
mơn mởn.
Viên Dịch nhìn thấy bạn tốt của mình mới thu hồi tâm tình kích động,
miễn cưỡng chào hỏi: “Phương tổng, muốn hẹn cậu ăn cơm thật không dễ
dàng gì.”
Phương Khiêm ngồi xuống tùy ý chọn thực đơn: “Mỗi lần cậu hẹn tớ ăn
cơm chắc chắn không có việc gì tốt đẹp, nên tớ không muốn tới.” Nếu
không phải ở nhà không có ai nấu cơm, thì anh đã không đến nơi này ăn
uống, Phương boss bất đắc dĩ nghĩ, lập tức lấy điện thoại ra xem, không
thấy có tin nhắn mới chán ghét ném di động sang một bên.
“Nghe mẹ cậu nói cậu ở chung với một cô gái?”
Phương Khiêm gật đầu, rộng rãi thừa nhận, đối với việc mẹ vì sao biết anh ở cùng với cô, anh không quan tâm, chỉ thấy anh chậm rãi cầm đũa,
nhúng vào nước sôi, làm nước sôi bắn ra một chút, bỏng đến tay anh.
Phương boss cau mày nhớ lại, lúc ở nhà ăn cơm cùng cô, mấy việc vặt này
đều do cô làm, ngón tay mảnh khảnh như vậy, nhất định sẽ bị bỏng, hẳn là rất đau nhức. Lần sau mấy việc này không thể để cho cô làm nữa.
Nhìn thấy bằng hữu không tập trung, Viên Dịch nghĩ đến chuyện mình
đang định nói không phải là chuyện vui vẻ gì. Mà Phương Khiêm lại đang
phiền lòng như vậy, có phải nên tìm một đề tài sinh động chút để thay
đổi không khí cho thoải mái không?
Ngay sau đó, Viên tổng nghĩ đến cuộc va chạm kinh thiên động địa kia: “Vừa rồi ở hôn lễ của Triệu quản lý tớ đụng phải một cô gái, cô gái đó
rất xinh đẹp.”
Lập tức Phương boss nghĩ đến lúc ra khỏi cửa khi nghe điện thoại của
Viên Dịch, đầu kia điện thoại có âm thanh ồn ào, hình như có người hô
câu: “Tiểu Tình, bị ngã sao.” Suy tư một lát, Phương boss hỏi: “Cậu nói
Triệu quản lý có phải là Triệu Dĩ Hiên.”
Viên Dịch rất bất ngờ: “Cậu nhớ rõ anh ta?”
Phương boss không trả lời: “Cậu tiếp tục nói đi.”
Viên Dịch nghĩ thấy hơi lạ, nhưng vẫn tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Tớ nghĩ, tớ đã yêu cô gái kia ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.”
“Tách” một tiếng, chiếc đũa trên tay của Phương boss tự nhiên gãy thành bốn đoạn…