Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 9 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


Thường hai ngày cuối tuần là thời gian mà hai người thích nhất, không cần trốn tránh, cũng không cần dựa vào những tin nhắn ngắn ngủi để an

ủi nhớ nhung. Như đã giao hẹn trước, bất kể có bao nhiêu công việc,

Phương Khiêm đều hủy bỏ tất cả các cuộc hẹn xã giao, chuyên tâm cùng với cô gái của mình ở nhà tận hưởng thời gian nghỉ ngơi yên bình.

Thỉnh thoảng bọn họ ra ngoài mua sắm, có lúc ra ngoại thành đi dạo,

nhưng phần lớn thời gian là nhàn nhã ở trong nhà, hưởng thụ thế giới

ngọt ngào của hai người, anh sẽ ở trên sô pha xem văn bản, tạp chí,

thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô. Cô sẽ ở xung quanh phòng làm việc, sắp

xếp lại phòng, quét dọn vệ sinh. Ngắm nhìn bộ dáng hết sức tập trung

giống như một người nội trợ bận rộn của cô chính là một loại hưởng thụ.

Có đôi khi Giản Tình cũng ngồi dựa bên người anh, ôm laptop lên mạng,

xem tin tức, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cười trong trẻo, tiếng cười này tựa như lan truyền mãi, làm khóe miệng nam nhân đang xem tạp

chí ở bên người cô cũng khẽ cong lên. Đôi khi, hạnh phúc chỉ là khóe

miệng khẽ nhếch nụ cười như vậy.



Thứ bảy hôm nay, bọn họ cũng không đi đâu cả, hai người đều vui vẻ

yên tĩnh. Ở nhà thả lỏng nghỉ ngơi thì ra lại là một loại tiêu khiển tốt nhất, chỉ cần ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, lập tức có thể thấy người kia

trong lòng, đó là thỏa mãn lớn nhất.



Giản Tình sắp xếp lại sô pha bên cạnh, vô tình thấy thiếp cưới xinh

đẹp bày ra trước mắt, lúc này mới nhớ tới thời gian tiệc mừng chính là

buổi tối hôm nay. Hôm trước Tần Tiểu Ý nói cô ấy sẽ tham gia, bản thân

mình cũng nói sẽ xem xét lại, nhưng về đến nhà, tất cả tâm tư đều vây

quanh Phương Khiêm, làm cho cô hoàn toàn quên mất việc này. Nếu không

phải nhìn thấy thiếp mời này, có thể tiệc cưới qua đi, cô vẫn còn chưa

nhớ tới.



Giản Tình cầm thiếp cưới, tự hỏi đến nửa ngày, mới ngẩng đầu hỏi nam

nhân đang ngồi ở sô pha xem tạp chí: “Anh nói em có nên đi tham gia tiệc cưới không?”



Tầm mắt Phương Khiêm chuyển từ tạp chí sang trước mắt cô: “Em muốn tham gia thì đi, nếu thấy miễn cưỡng thì đừng đi.”



Giản Tình cau mày, định hồi tưởng hình dáng bạn học cấp ba Lý Điềm,

tiếc rằng thời gian đã trôi qua nhiều năm, hình dáng Lý Điềm trong đầu

cô sớm đã mơ hồ không rõ: “Ừ, có chút không ngờ, mọi người không biết,

nhưng Tiểu Ý nói cô ấy muốn đi.”



Nam nhân nghe đến tên Tần Tiểu Ý, nhíu mày, trên mặt rõ ràng hờn

giận. “Cái yêu nữ gây chuyện kia, sớm hay muộn cũng làm cho em hư hỏng.”



Giản Tình nghe được oán giận, lập tức cảm thấy buồn cười, hai người

luôn đối địch nhau, cũng không ngờ có lúc ăn ý. Tần Tiểu Ý hôm trước nói cô đã bị Phương Khiêm làm hư, mà anh hôm nay lại lo lắng cô sẽ bị Tần

Tiểu Ý làm hư. Phải biết rằng, cô cùng Tần Tiểu Ý ở chung đã hơn mười

năm, nếu bị làm hư, thì đã hư từ lâu rồi.



Cuối cùng, Giản Tình vẫn quyết định đi tham gia tiệc cưới. Dù sao

người ta cũng đã phát thiệp, chứng tỏ người ta có thành ý, nếu bản thân

mình không đi, nghĩ lại có chút khác người. Nhiều năm chưa gặp lại bạn

học cũ, đi đến tham gia họp mặt cùng các bạn cũng tốt.



Gọi điện thoại cho Tần Tiểu Ý, bảo cô trước buổi tối tới đón mình,

rồi cùng nhau tới khách sạn. Tần Tiểu Ý sảng khoái đáp ứng rồi còn cười

hắc hắc vài tiếng, dặn dò cô phải ăn mặc xinh đẹp.



Giản Tình nghe xong không đồng ý: “Một khi là tiệc mừng kết hôn, cô

dâu đương nhiên phải là người đẹp nhất trong đám cưới, những người khác

có xinh đẹp hay không, đâu có liên quan gì.”



Tần Tiểu Ý ở đầu kia điện thoại chậc chậc vài tiếng: “Tiểu Tình, có

điều cậu chưa biết. Lý Điềm hiện tại, người ta đã không còn là con nhóc, chồng của cô ta có thân phận địa vị, đương nhiên muốn phô trương, cậu

ăn mặc tùy tiện, người ta lại nghĩ cậu thất lễ.”
đại hội ấy Giản Tình không về quê tham gia, nhưng sau này nghe không ít

người nhắc lại, Lí Điềm lặng lẽ ba năm, cuối cũng đã nở mày nở mặt.



“Đúng vậy, học xong đại học, người cũng thay đổi, tướng mạo lẫn khí

chất khác xa ngày xưa, ngày đó tại nhà ăn, tớ cũng không nhận ra, là cô

ấy đi tới chào hỏi trước.”



Nghe Tần Tiểu Ý miêu tả cường điệu như vậy, lòng hiếu kì của Giản Tình tăng lên, có chút khẩn cấp muốn nhìn thấy Lý Điềm.



Lúc thang máy dừng lại, mọi người đi vào không ít, ai cũng muốn lên

tầng bốn trước. Đi ra khỏi thang máy, Giản Tình bị cảnh tượng nhộn nhịp

trước mắt làm cho hoảng sợ, không khỏi cảm khái: “Người đông thật.”



Tần Tiểu Ý gật đầu: “Nghe nói là mở 50 bàn, còn rất nhiều người nữa.”



“Thật lợi hại.” Giờ khắc hôn lễ này, trong cuộc sống phụ nữ chính là

thời khắc đẹp nhất, Giản Tình từ đáy lòng cảm thấy hâm mộ, lập tức nghĩ

đến tình yêu của mình, không khỏi có phần chán nản, đối với tương lai

hôn nhân của mình, cũng chỉ có thể dùng hai từ “xa vời” để hình dung.



Hai người theo đám người đi đến cửa đại đường, lúc đến bên cạnh cây

cột của tiền đường, bỗng nhiên Giản Tình đụng vào một người đang đi tới, đối phương là một nam nhân cao lớn đang gọi điện thoại. Bởi vì cả hai

người không chú ý, nên lực va chạm quả không nhẹ, thân thể mềm mại của

Giản Tình đâm vào một khối cứng rắn.



Giản Tình ngã ngồi dưới đất đến choáng váng, trong khoảng thời gian

ngắn không thể nhớ đứng dậy, Tần Tiểu Ý há to miệng, cũng ngây dại, tất

cả mọi người chứng kiến đều sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.



Cuối cùng, Tần Tiểu Ý phản ứng nhanh, sửng sốt sau vài giây, cuống

quýt nâng Giản Tình ở trên mặt đất đứng dậy, sốt ruột hỏi dồn: “Tiểu

Tình, cậu không sao chứ.”



Dưới sự trợ giúp của Tần Tiểu Ý, Giản Tình gắng gượng đứng lên, bởi

vì cử chỉ bối rối mà xấu hổ đỏ mặt, cúi người xuống liên tiếp phủi bụi

trên váy: “Tớ không sao.” Chỉ thấy hơi khó xử mà thôi.



Nam nhân cầm di động, lặng lẽ nhìn Giản Tình đỏ mặt, ngây người một lúc:“Tiểu thư, cô không sao chứ, có bị thương ở đâu không?”



Lúc này, Giản Tình mới ngẩng đầu xem xét nam nhân đụng vào cô, thân

hình cao lớn, ngũ quan thâm thúy, trên người mặc một bộ âu phục quý báu, làm cho người khác có cảm giác khí thế hiên ngang, mị lực phi phàm. Cô

cười hướng hắn khoát tay, ý bảo mình không việc gì.



Nhưng Tần Tiểu Ý ở một bên không phải là người dễ trêu chọc, giống

như gà mái nuôi con đem che Giản Tình ở phía sau, hổn hển hướng về phía nam nhân kêu gào: “Anh làm sao vậy, đi đứng không có mắt à, chỉ dùng

mũi để ngửi thôi sao, đường đi rộng thênh thang như vậy mà cũng đâm vào

người ta, rõ ràng là do anh cố ý.”



“Thực xin lỗi, vừa rồi do tôi gọi điện thoại nên không chú ý.” Nam

nhân rất có phong độ ăn nói, có thể nhìn ra được là người có học vấn.



“Nói như vậy mà được à, làm người khác bị thương không phải nói câu

xin lỗi là có thể giải quyết được chuyện!” Tần Tiểu Ý tiếp tục nổi giận, đối với mấy công tử quý tộc này cô chưa bao giờ nhìn với ánh mắt tốt

đẹp, đối với Phương Khiêm cũng vậy, đôi mắt nhìn nam nhân này cũng giống nhau.



Giản Tình vội vàng kéo Tần Tiểu Ý đang xúc động quá mức: “Đừng như vậy, tớ không sao, ở đây là hôn lễ không nên làm loạn.”



Nơi ồn ào này cũng kinh động chú rể đang đứng ở cửa tiếp khách. Anh

ta vội vàng chạy tới xem, vừa nhìn thấy đã kinh ngạc. Chú rể có bông hoa ở trước ngực sợ hãi đi tới: “Viên tổng, xảy ra chuyện gì vậy?”