Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 8 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


Vừa đến 5h, Giản Tình mới bắt đầu sắp xếp mọi thứ để chuẩn bị tan tầm thì Tần Tiểu Ý đã khẩn cấp gọi điện lên thúc giục cô, thật đúng là một

phụ nữ có tính khẩn trương. Giản Tình cười mở điện thoại ra, đầu kia đã

nghe tiếng kêu gào: “Tớ đang ở cửa chính công ty, cậu chạy nhanh xuống

đây đi.”

“Nơi đó không cho dừng xe, cậu lái sang bên cạnh một chút, tớ xuống

ngay bây giờ.” Giản Tình nhanh chóng đem mọi thứ để vào trong túi, cầm

lấy áo khoác, bước chân vội vàng, đi tới thang máy, chỉ sợ chậm chân một chút thì người phụ nữ đứng dưới kia không nghe lời, lại đỗ xe nghênh

ngang giữa cửa chính làm cản trở giao thông.



Bởi vì quá nhiều người chen vào, thang máy dường như không chịu nổi

sức nặng, thậm chí tốc độ cũng chậm lại rất nhiều. Đứng nơi đông người

chật chội, chịu đựng không khí không trong lành, Giản Tình hối hận nhớ

tới buổi sáng Phương Khiêm đưa cho cô thẻ thang máy đặc biệt, vì cô sợ

bị phát hiện, nên không lấy. Bây giờ, thang máy đông như vậy, lập tức

hối hận, biết thế đã nhận thẻ của anh rồi!



Miệng đang ai oán, thì di động mơ hồ truyền đến âm thanh đing đing.

Khó khăn lấy ra xem, là tin nhắn của đầu heo cả buổi chiều không gặp:

“Trở về sớm một chút, anh ở nhà đợi em.”



Giản Tình hé miệng cười khẽ, nhanh chóng trả lời: “Muốn ăn cơm tối à.”



Nụ cười mỹ nhân tỏa sáng trong không gian đông đúc, lập tức hiện lên

một cảnh xuân tươi đẹp, cho dù đàn ông hay đàn bà đều có phần say mê,

mọi người không hẹn mà cùng nhớ tới câu nói: “ Mỹ nhân cười khuynh quốc

khuynh thành.”



Bên ngoài gió lạnh, Tần Tiểu Ý mặc bộ quần áo trắng của Beatles tập

trung mọi sự chú ý, quả thực rất rêu rao đứng trước cửa chính, một tay

giữ cửa xe. Cô gái cao gầy, xinh đẹp này nhìn thấy Giản Tình vừa mới

xuất hiện thì nhiệt tình dào dạt hướng về phía cô vẫy tay.



Nửa tháng không gặp, tóc của Tần Tiểu Ý lại ngắn đi vài phần, quả

thực rất giống đầu con trai! Phong cách ngắn gọn, giống như một tomboy.



Giản Tình nắm thật chặt áo khoác, chạy đến trước mặt cô, đẩy người

cô: “Trời lạnh thế này, sao lại đứng bên ngoài xe, mau vào đi.” Còn mình thì nhanh chóng chạy sang phía bên kia, mở cửa xe và ngồi vào bên

trong.



Tần Tiểu Ý trợn tròn mắt, tiêu sái ngồi vào ghế lái: “Vừa thấy mặt đã lải nhải, cậu gần bắt kịp mẹ tớ rồi!”



“Sao lại thế này, cuộc sống của cậu khó khăn đến mức tóc cũng không

dài ra được ư?” Nhìn tóc ngắn như con nhím của bạn, đôi mày liễu của

Giản Tình nhăn thành hai luồng chỉ gai.



“Tớ không phải đang thất tình hay sao? Thất tình thì đương nhiên sẽ

cắt tóc!” Tần đại tiểu thư vừa nói vừa nhấn ga, ở giữa dòng xe cộ đông

đúc mà phóng nước đại, căn bản không hề quan tâm đến luật giao thông.



Giản Tình liếc mắt nhìn sang cô gái thon dài, mảnh mai bên cạnh, một

khuôn mặt trung tính, phù hợp với mái tóc ngắn, căn bản rất giống nam

nhân. Cũng không thể trách được trước kia ở trường học, có người tưởng

nhầm bọn họ là một đôi, thì ra cũng không phải là không có nguyên nhân!



“Mỗi lần thất tình đều phải cắt tóc, thất tình lại lần hai, cậu sẽ

cạo trọc chắc!” Ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười, thật không ngờ Tần Tiểu Ý lại nhiều ngụy biện như vậy.



Tần Tiểu Ý nhếch mi cười: “Chủ ý này quả rất hay, lần tới bị chọc

nóng nảy tớ sẽ thay thế bằng cái đầu bóng lưỡng! Tiểu Tình, không phải

là cái xe của tiểu quỷ hẹp hòi nhà cậu kia sao? Chậc chậc, anh ta rốt

cuộc có bao nhiêu cái? Mỗi lần gặp đều khác nhau!” Tần Tiểu Ý nhìn sang
nhìn thẳng Tần Tiểu Ý dò xét, làm trong lòng Tần Tiểu Ý sợ hãi, giơ hai

tay lên bất đắc dĩ lắc đầu : “Tớ sẽ đưa cậu trở về, thật không chịu nổi

các cô cậu, yêu nhau say đắm đã hơn một năm, sẽ không phát chán sao!”



Giản Tình trừng mắt nhìn cô: “Chờ cậu tìm được người yêu thực lòng, thì mới biết được có chán hay không.”



Nhìn tâm tư của người bạn tốt, Tần Tiểu Ý cũng không nỡ ngăn cản cô, đành phải khởi động xe đưa mỹ nữ về nhà.



“Đúng rồi, buổi tối ngày kia là hôn lễ của Lí Điềm cậu tham gia

không?” Khi xe dừng lại ở cửa, đột nhiên Tần Tiểu Ý nhớ tới việc này,

thuận miệng hỏi trước khi Giản Tình bước xuống xe.



“Tớ nghĩ đưa quà mừng sang là được rồi, không cần phải tham gia, đối

với cậu ấy cũng không cần quá thân thiết.” Giản Tình khó xử nhíu mày,

bạn học nhiều năm không gặp, thật sự không có liên lạc.



Nghe nói Lí Điềm mời rất nhiều bạn trung học, chúng ta đến chơi đùa cũng hay a.” Tần Tiểu Ý nhún nhún vai.



Nghe bạn tốt muốn đi, Giản Tình có phần do dự : “Tớ muốn suy nghĩ đã, ngày kia tớ sẽ gọi điện cho cậu.”



“Đi đi.” Tần Tiểu Ý hướng cô vẫy vẫy tay, tiêu sái đổi hướng xe, xe rất nhanh tiến vào đường chính, biến mất nơi cuối con đường.



Giản Tình mang theo túi lớn túi nhỏ lên cầu thang đang định tìm chìa

khóa, thì cửa bên trong mở ra, Phương Khiêm mặc quần áo ở nhà, đang đứng ở cửa đối diện cô.



Giản Tình cười khẽ một chút, “Em đã về.”



Nam nhân duỗi dài tay ra, cầm lấy túi trên tay cô, hỏi: “Có mệt hay không?”



Cởi giày vào nhà, Giản Tình khẽ cười, “Cùng Tần Tiểu Ý đi dạo làm sao có thể không mệt, nhưng hôm nay em có chiến lợi phẩm nha, cho nên không biết mệt. Đúng rồi, buổi tối anh ăn cái gì?”



Phương Khiêm đem mọi thứ vứt trên sô pha, nhíu mày nói: “Anh nấu mỳ.” Nói xong liền cầm tay kéo cô, hướng đến phòng bếp : “Để lại một bát cho em, em ăn thử đi.”



Giản Tình sợ ngây người, ở cùng nhau một chỗ lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng không biết được anh còn có thể làm việc này! So với việc anh

lấy được một hợp đồng vài triệu, còn khiếp sợ hơn vài lần.



Nhưng sau khi Phương Khiêm mở bát mỳ ra, hai người đều ngây dại, một

lúc lâu sau, mới nghe tiếng Phương boss thì thào nói: “Tại sao có thể

như vậy?”



Lập tức Giản Tình an ủi nói: “Mỳ để lâu như vậy, đều ngấm nước,

chuyện này là bình thường.” Nói xong liền cầm lấy thìa ăn một miếng,

hương vị nhạt nhẽo, hơn nữa sợi mì ngấm nước, trở nên thiu thiu, vị thật không ngon, nhưng trong lòng cô lại cảm động muốn chết, đây là bát mỳ

nam nhân cô yêu vì cô mà làm. Ăn xong miếng thứ nhất, không khỏi muốn ăn miếng thứ hai, lại bị nam nhân bên người ngăn cản.



“Hỏng hết rồi đừng ăn.”



“Hỏng hết em ăn cũng thấy ngon.”



Giản Tình cười cảm thấy mỹ mãn, nhìn cổ họng nam nhân nhanh chóng

hướng đến, cũng không để ý miệng cô còn lưu lại một chút nước nóng lúc

rửa mặt, cúi đầu hôn cô thật sâu.



Chờ hai người yêu nhau say đắm ở phòng bếp xong, Giản Tình mới ngượng ngùng lôi kéo tay anh xem quà tặng.



Hai người đeo vòng cổ giống nhau đứng ở trước gương, khi ánh mắt giao nhau, cùng mỉm cười.



Cuối cùng cô đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Khiêm, cứ đeo như vậy a, mặc kê

anh đi công tác ở đâu, đều có thể đem tâm trí của em ở trên người.”