Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 7 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


Qua vài lượt mời mọc, mấy trưởng phòng uống say bắt đầu rượu vào lời

ra, cùng Phương boss bàn bạc từ thời cuộc chính sự, kinh tế cho tới

chuyện chánh nhân bát kinh [1]; rồi tiếp thêm nhiều chén nữa thì đề tài

lại chuyển thành: trưởng phòng nào mua nhà, trưởng phòng nào mua xe,

trưởng phòng nào quen bạn gái, thậm chí cuối cùng còn nói tới chuyện

cười chăn gối. Đàn ông trong lúc ăn nhậu hay nói giỡn như vậy thật ra

cũng không mất phong nhã lắm, nhưng vấn đề là trong phòng còn có một cô

gái trong sáng như Giản Tình ngồi nghe thì thật là mắc cỡ.

Vừa rồi sau khi Phương boss cười sáng lạn, Giản Tình đã có cảm giác

đứng ngồi không yên, muốn tìm cớ thoát thân. Đến lúc thấy chủ đề của

nhóm trưởng phòng càng ngày càng không đứng đắn thì cuối cùng cũng hạ

quyết tâm, Phương boss cô còn không sợ, không lẽ lại sợ đắc tội với mấy

trưởng phòng quèn hay sao? Thế là cô buông đũa, lau miệng cười khanh

khách đứng lên: “Phương tổng, tôi còn tài liệu buổi chiều phải sửa sang

lại cho xong, không thể tiếp đãi nữa rồi.”



Phương Khiêm kỳ thật cũng không thèm ăn nhiều lắm, hơn nữa cũng đã

chán ngấy mấy người ở đây, nãy giờ anh căn bản không hề động đũa. Nghe

được Giản Tình muốn rời đi trước thì cũng bỏ cái chén trên tay xuống,

ung dung nhìn cô, khóe miệng không lộ rõ ý cười.



Thái quản lí còn đang mải bận rộn gắp cơm chia thức ăn cho Giản Tình, nhìn thấy cô muốn rời đi thì cũng đứng lên, nhiệt tình nói: “Giản

trưởng ban, tôi đưa cô về.”



Nhóm trưởng phòng không nghĩ Giản Tình lại dám rời đi trước, ngây ngốc nhìn về bên này, yên lặng xem diễn biến tình hình.



Giản Tình vội vàng xua tay: “Không cần, Thái quản lí, anh hình như chưa ăn gì, nên ở lại ăn thêm đi.”



Thực ra chỉ là một câu khách khí, nhưng trong tai Thái Minh Cường lại thành một câu quan tâm đầy tình cảm, chỉ thấy Thái quản lí hai mắt tỏa

sáng: “Không có, tôi thật sự ăn no rồi, nơi này lại xa công ty, tôi nên

đưa cô về.”



“Việc này……” Giản Tình khó xử, một bàn tay đưa ra sau lưng, âm thầm

ngoắc ngón tay với Phương boss bên kia, ý bảo anh nhanh giải vây thay

cô.



Động tác này làm cho Phương Khiêm cảm thấy thực hưởng thụ, cười khẽ

một tiếng, bộ dáng cô gái nhỏ lúng túng như vậy, thật là thú vị: “Thái

quản lí, Lưu trưởng phòng bọn họ uống nhiều rồi, xem ra làm phiền anh ở

lại chăm sóc, về phần Giản trưởng ban, thì để tôi tiện đường đưa về.”



Boss lớn đã mở miệng, khí thế thong thả đáng tin, trong nháy mắt giết chết mọi người, đặc biệt là Thái quản lí đang tràn đầy nhiệt tình lập

tức ủ rũ, không dám không nghe theo sự sắp xếp.



Trở lại trong xe, Giản Tình đã ủy khuất mấy lần: “Khiêm, anh cố ý

chọc em.” Nghĩ lại vừa rồi anh vẫn dùng ánh mắt cười như không cười nhìn Thái quản lí cùng động tác của cô, trong lòng Giản Tình tăng thêm vài

phần ai oán, nam nhân này đôi khi cũng thực ác liệt .



Phương Khiêm cũng không lập tức khởi động xe, mà vươn người về phía

cô, cánh tay chụp tới, dễ dàng ôm cô vào lòng, cúi đầu hung tợn in lên

môi cô một nụ hôn nồng nhiệt triền miên. Trong miệng anh còn lưu lại mùi rượu thơm ngọt, cùng đầu lưỡi dây dưa, khiến cho cô cũng cảm thấy say

rượu, cả người choáng váng vui sướng.



Chờ anh khởi động xe, mở một nửa kính ra, không khí lạnh từ cửa sổ

tiến vào, làm cho Giản Tình đang mơ màng hồi tỉnh, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, hình như không phải đường về công ty .



“Đi đâu vậy?” Giản Tình nghi hoặc hỏi nam nhân bên cạnh.



“Em vừa rồi có người hầu hạ, ăn no rồi, nhưng anh vẫn còn đói bụng.”

Phương boss mân miệng, tuy miệng anh nói những lời này nghe như đùa

nhưng lại tràn đầy ý ghen tuông làm Giản Tình suýt chút nữa bị sặc.



Giản Tình chăm chú nhìn chiếc xe vẫn chạy về phía trước, thật lâu sau cũng chưa đáp lại lời của anh. Phương Khiêm cũng ý thức được trong lời

nói của mình quá mức ghen tuông, trong mắt hiện lên một tia mất tự nhiên ngượng ngùng, cũng không chú ý cô nữa. Nào ngờ vừa qua khỏi một ngã ba, Giản Tình lại bật cười, tiếng cười như chuông bạc thanh thúy vang lên,

đến lúc không nhịn được nữa, tiếng cười vang ra khắp xe.


“Mình đang thất tình mà! Cậu dám nói không rảnh thử xem? Tắt điện

thoại mình lập tức tuyệt giao với cậu.” Tần Tiểu Ý ở đầu kia uy hiếp cô.



“Biết rồi, tan tầm cậu lại đây đón mình.” Giản Tình kỳ thật một chút

cũng không sợ Tần Tiểu Ý dùng tuyệt giao uy hiếp cô, thử hỏi một khi lời nói uy hiếp thành một câu ngoài cửa miệng thì còn có gì đáng gọi là

nguy hiểm!



Tần Tiểu Ý là bạn học từ trung học đến đại học của cô. Lúc ấy ở nhà

khi học xong tiểu học, cha mẹ thấy Giản Tình tiền đồ rất tốt, liền đưa

cô đến thành phố lớn này học trung học, Tần Tiểu Ý là bạn tốt duy nhất

của cô. Từ mười sáu tuổi đến hai mươi bảy tuổi, các cô giao tình thâm

hậu, đã trải qua mười năm. Với cô mà nói, Tần Tiểu Ý chính là người nhà.



Chỉ là, nếu nói ra ngoài dạo phố, thì nam nhân trong nhà kia khẳng

định sẽ không tự mình lo ăn uống gì, bản thân sẽ nhịn đói chờ cô về nhà. Ngẫm lại đều đau lòng, cùng Tần Tiểu Ý nói xong điện thoại, Giản Tình

liền nhắn tin cho đầu heo: “Sau khi tan tầm sẽ cùng Tiểu Ý đi dạo phố,

anh ăn xong ở bên ngoài thì về nhà đi, không cho phép không ăn, chờ em

về lại làm đồ ăn khuya cho anh.”



Lúc này, Phương Khiêm ngồi ở phía sau bàn công tác, một bên cầm tài

kiệu, một bên nhìn tin nhắn nhíu mày: Tần Tiểu Ý vừa về nước đã cướp

người của anh, lá gan thực không nhỏ.



Thái Minh Cường đứng ở trước bàn công tác, nhìn Phương tổng nhíu mày, tim lập tức nhảy lên cổ họng. Lần này hắn đi dạo qua Australia một

vòng, tự nhận công trạng không tồi, nhưng lúc này bị Phương tổng triệu

kiến một mình, trong lòng vẫn bất ổn. Đã vào nửa giờ, Phương tổng thủy

chung không nói đến nửa tiếng, làm cho hắn cảm giác càng tệ hơn.



Rốt cục, đại boss miệng vàng buông lời ngọc: “Thái quản lí, báo cáo

của anh tôi đã xem, rất hài lòng, công ty quả nhiên không nhìn lầm

người. Trình độ nghiệp vụ của anh so với đồng nghiệp đều cao hơn rất

nhiều, quả không sai.”



Nghe được Phương tổng mở miệng khen mình, tim Thái quản lí mới có thể an ổn trở xuống chỗ cũ.“Phương tổng quá khen, tôi chỉ cố gắng làm tốt

bổn phận của mình mà thôi.”



Phương boss vừa lòng gật đầu: “Tuy rằng biết Thái quản lí lần này đi

Australia rất vất vả, nhưng, có chuyện, vẫn phải phiền Thái quản lí đi

làm.”



“Phương tổng, có chuyện gì cứ nói.” Được boss coi trọng cũng không phải là chuyện dễ dàng.



“Thị trường châu Nam Mỹ, luôn do Lí quản lí phụ trách, nhưng thị

trường này lại đang có vài vấn đề rắc rối, tôi hy vọng Thái quản lí có

thể thay tôi đi một chuyến. Đương nhiên, tôi biết Thái quản lí hôm qua

mới về nước, cho nên cho anh sắp xếp thời gian hai ngày nghỉ ngơi, ngày

kìa hãy lên đường.”



Thái quản lí liền mơ hồ, được boss lớn coi trọng quả thật không phải chuyện dễ dàng, nhưng cũng không hẳn là chuyện tốt gì!



Cuối cùng, Thái quản lí vẫn cắn răng nhận lấy nhiệm vụ. Không có cách nào, ai bảo hắn có năng lực tốt, giờ lại phải làm việc thật nhiều!



Đang lúc Thái Minh Cường đi ra ngoài, lại bị Phương tổng kêu lại:

“Thái quản lí, anh cảm thấy Giản trưởng ban là người như thế nào?”



Không nghĩ rằng Phương tổng đột nhiên nhắc tới Giản Tình, Thái Minh

Cường đứng ngẩn người tại chỗ. Tuy nhiên vẫn thành thật đáp lại: “Cô ấy

là cô gái mà vẻ bên ngoài cùng tính cách bên trong đều rất tốt đẹp.”



Phương Khiêm vừa lòng gật đầu, lại thản nhiên quăng ra một câu: “ Anh cảm thấy cô ấy là người tốt đẹp, vậy tôi cùng cô ấy thì thế nào?”



Sau đó, thư kí phòng ngoài nhìn thấy Thái quản lí mất hồn mất vía từ

văn phòng Phương tổng đi ra, nhìn biểu tình của anh nếu bị sét đánh còn

là bình thường!