Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 6 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


Trên bàn đột ngột có một bó hoa hồng to nhìn có vẻ rất chướng mắt,

giống như trái bom hẹn giờ, làm cho Giản Tình rất khó tập trung làm

việc, ngay cả khi ngắm sắc hồng kia cũng làm cô cảm thấy đau đầu.

Trực tiếp ném hoa xuống? Như vậy là hành vi xúc động, cô khẳng định

sẽ không làm được, dù sao đây cũng là một phần tâm ý của người ta, nhưng giữ lại thì trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, thật là khó xử. Cô thấy rất giận Thái Minh Cường, rõ ràng đã bị cô cự tuyệt, vì sao còn

muốn dây dưa không ngớt chứ? Kiên nhẫn là tốt, nhưng đối với bạn gái của người khác mà kiên nhẫn, thì tuyệt đối là chuyện xấu rồi.



Khi trong lòng buồn phiền, cô luôn thích cầm bút bi vẽ loạn lên tờ

giấy trắng. Khi cô lấy lại tinh thần, nhìn thấy rõ ràng mình vẽ cái gì

thì lập tức bị dọa không nhẹ. Trên giấy trắng mực đen lại tràn ngập tên

của Phương Khiêm, ngẩng đầu nhìn chung quanh, không thấy người nào chú ý tới vẻ thất thường của cô, thế là chân tay luống cuống xé bỏ tờ giấy,

vo viên lại nhanh chóng vứt vào thùng rác.



“Chị Tình, nhìn bộ dáng có tâm sự của chị, có phải phiền não muốn xử lý bó hoa này như thế nào hay không?” Lâm Kiều Kiều bên cạnh đã vụng

trộm quan sát thật lâu, nhìn cô lúc nhíu mày, lúc thở dài, rồi cuối cùng là không yên lòng vẽ loạn trên giấy. Đôi mi thanh tú chau lại thật xinh đẹp, ngay cả Tiểu Lâm là phụ nữ cũng cảm thấy đẹp không sao tả xiết,

huống chi là đại lão gia Thái quản lí, đánh chết không rời cũng là lẽ tự nhiên .



“Tiểu Lâm, em có thể giúp chị xử lý sao?” Giản Tình trừng mắt nhìn,

tự mình chạy đông chạy tây giải quyết còn không được, sao có thể đem

chuyện phiền toái ném cho Tiểu Lâm.



“Không thành vấn đề, em cam đoan giúp chị xử lý thỏa đáng.” Lâm Kiều

Kiều đứng dậy cười tủm tỉm, ôm lấy hoa hồng trên bàn: “Ai, hoa thật đẹp

nha, tại sao không phải là tặng cho em!”



Giản Tình khóe miệng khẽ cong lên xinh đẹp, nhẹ nhàng cười: “Chị đây tá hoa hiến phật [1], cho em đấy.”



“Không cần đâu, em muốn chờ bạch mã hoàng tử của em tặng em cơ.” Xung quanh Tiểu Lâm lại bắt đầu toát ra những bong bóng màu hồng lãng mạn.



Lúc này, trưởng phòng thị trường Lưu mấy ngày không gặp đột nhiên vội vàng đi vào văn phòng, bởi vì tốc độ di chuyển quá nhanh, chiếc bụng mỡ bị đẩy lên đẩy xuống, bộ dáng có chút hài hước. Trong tình hình này,

Tiểu Lâm cùng Giản Tình âm thầm nhìn nhau cười.



“Giản trưởng ban, hai đề xuất “Vinh kì hoa viên” trong bản kế hoạch

mở rộng cô sửa lại chưa?” Lưu trưởng phòng thở hổn hển, xem ra là chạy

một mạch tới đây. Đáng thương hắn một thân ục ịch, dưới không khí thoải

mái ấm áp của điều hòa mà trên trán toát ra thật nhiều mồ hôi.



Giản Tình gật gật đầu: “Đã sửa rất tốt, đang chuẩn bị mang cho anh

xem qua.” Xoay người rút ra một loạt tài liệu có bìa màu lam, đang muốn

đưa cho hắn, không ngờ lại bị Lưu trưởng phòng cự tuyệt .



“Tôi không thời gian xem, cô cùng tôi đi lên giải thích.” Lưu trưởng

phòng khoát tay, lấy khăn tay ra lau mồ hôi, xoay người nhìn thấy Tiểu

Lâm ôm bó hoa đứng bên cạnh, bèn thân thiết cười nói: “Tiểu Lâm, bạn

trai tặng à, tặng bó hoa to vậy sao.”



Tiểu Lâm nhanh mồm nhanh miệng trả lời: “Không phải đâu, là Thái quản lí tặng cho chị Tình.”



“Tiểu Thái à!” Lưu trưởng phòng hiểu rõ, trêu tức liếc nhìn Giản Tình một cái.



Giản Tình sau khi nhìn Tiểu Lâm một cái xem thường, mới quay đầu hỏi Lưu trưởng phòng: “Đi đâu giải thích? Phòng họp?”



“Không phải, theo tôi lên văn phòng Phương tổng.” Lưu trưởng phòng xoay người đi ra ngoài: “ Phải đi ngay bây giờ.”



“A……” Tiểu Lâm ôm hoa thét chói tai, kích động miệng lắp bắp: “Văn…phòng …Phương…… Phương boss……!!!”



Đang nghe đến phải lên văn phòng Phương tổng, Giản Tình nháy mắt tim

cũng đập lỡ một nhịp, rồi nhìn phản ứng quá độ của Tiểu Lâm, lại cảm

thấy buồn cười: “Tiểu Lâm, cơ hội tốt như vậy em đi đi.”



Tiểu Lâm liều mạng khoát khoát tay: “Em…… em không được, chân mềm nhũn……”
Ngồi vào trong xe, Giản Tình liền bĩu bĩu môi, tỏ vẻ mình đang hờn

giận: “Anh sao có thể để em cùng đi đến đó?” Nhìn anh chậm rãi lái xe

bên người, Giản Tình ủy khuất lên án.



Phương Khiêm cười khẽ một tiếng: “Mời em đến cũng không phải là anh, anh nhớ rõ hình như là Thái quản lí.”



“Nhưng vì sao chỉ có một mình em ngồi xe của anh?!” Cô tiếp tục lên án.



“Mấy người kia, trừ Thái Minh Cường ra, người nào không phải lão hồ

li? Chỉ cần anh có một ánh mắt khác thường, bọn họ sẽ không ngừng hưởng

ứng .” Phương Khiêm bất đắc dĩ giải thích.



Khó trách vài trưởng phòng đột nhiên có thái độ nhiệt tình với cô,

thì ra là muốn tác hợp cho cô cũng Phương Khiêm, lấy lòng vị đại thần

này !



Nghĩ như thế, Giản Tình lại ủy khuất: “Chẳng lẽ bình thường bọn họ đều tác hợp anh cùng với cô gái khác như vậy?” [Bi: ăn giấm lần 2 =))]



Phương Khiêm nhăn đôi mày kiếm lại, cô gái nhỏ này phản ứng quá

nhanh, làm cho anh cảm thấy hao tổn tinh thần: “Em cảm thấy anh không có việc gì đi gặp phụ nữ linh tinh sao? Em tốt nhất là gạt bỏ mấy ý nghĩ

kì cục trong đầu ấy đi.”



“Anh làm sao mà biết em có ý nghĩ kì cục!” Giản Tình buồn cười phản

bác: “Em mới không cho phép anh có mấy ý nghĩ kì cục như vậy!”



“Ý của anh là em ít gặp Thái quản lí thôi.” Phương Khiêm hừ nhẹ một tiếng cảnh cáo .



Giản Tình cố nén cười: “Em mới là người không muốn gặp hắn đây!”



Trong phòng tiệc rượu, Giản Tình phát hiện, vị trí ngồi của chính

mình cũng thực là khéo chọn! Bên trái là Phương boss an nhàn lạnh lùng,

bên phải cũng là Thái Minh Cường ân cần quan tâm, lạnh lùng cùng nóng

hổi tấn công đồng thời, làm cho cô ăn uống vô vị, khó có thể nuốt trôi.



“Giản trưởng ban, cô nếm thử đi, đây là đồ ăn nổi tiếng của khách

sạn.” Thái Minh Cường lại gắp miếng thịt bỏ vào cái dĩa phía trước Giản

Tình.



“Thái quản lí, tôi tự mình làm là được rồi.” Giản Tình buồn rầu, hắn

gắp đồ ăn, cô làm sao dám ăn, bên cạnh còn có người nào đó đang nhìn

chằm chằm cô.



Rượu quá ba tuần, Lưu trưởng phòng đột nhiên đứng lên nói to, hơn nữa mở miệng lại bắt đầu buôn chuyện: “Các cậu biết không, Thái quản lí rất lãng mạn, buổi sáng vừa về công ty đã mang đến trước bàn của Giản

trưởng ban của chúng ta một bó hoa hồng thật to, làm cho tôi, lão già

này cũng thật là hâm mộ.”



“Lão Lưu, anh hâm mộ gì, mua một bó tặng cho bà xã của anh, cũng lãng mạn một chút đi.” Có người phụ họa.



“Bà xã của Lão Lưu nắm giữ quyền tài chính, không chừng tiền lão Lưu mua hoa cũng phải xin của bà xã đấy.”



“Lão Trần, cậu đừng nói giỡn……”



“……”



Lưu trưởng phòng “vô tình” mang chuyện của cô nói ra, vốn Giản Tình

đã khó khăn che giấu, thì Lưu trưởng phòng đáng ghét chuyện gì không nói lại nói chuyện này, làm bọn họ vui vẻ thì lại hại cô chịu khổ.



Nghiêng mặt nhìn anh đang nếm thử hồng rượu, vẻ mặt bí hiểm tươi

cười, làm cho người ta đoán không ra. Giống như cảm ứng được ánh mắt của cô, Phương Khiêm đột nhiên quay đầu sang, cùng cô mắt đối mắt. Sau đó,

khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười mê người với cô!!