Đánh Cắp Tình Yêu
Chương 5 :
Ngày đăng: 15:42 19/04/20
Buổi sáng mùa đông vốn là thời gian để ngủ ngon lành, Giản Tình thức
dậy thấy người ấm áp dễ chịu, giương mắt lên liền nhìn thấy bộ ngực
quang lỏa khêu gợi của Phương Khiêm. Cô thoáng ngượng ngùng nhích người
ra, lại phát hiện phần eo của mình đã bị bàn tay to của anh cố định, bốn chân giao nhau, căn bản không thể nhúc nhích được. Thì ra bị anh dùng
tư thế vô cùng thân thiết như thế ôm ngủ, khó trách cô cảm thấy nóng
bức, anh tựa như chiếc lò sưởi lớn của cô vậy!
Cánh tay trắng nõn từ trong chăn vươn ra ngoài, sờ soạng ở đầu giường một hồi, rốt cục chạm được di động bị để quên ở một góc. Nhìn thoáng
xem giờ, vừa tròn bảy giờ sáng, Giản Tình cười thầm, cảm thấy đắc ý vì
đồng hồ sinh học của mình rất đúng giờ.
Khi anh ngủ, trông vẫn tuấn mỹ phi phàm như cũ nhưng nhìn có vẻ dễ
gần hơn thường ngày. Lông mi dày rậm, hơi cong nhẹ về phía trước, nhìn
rất đẹp trai. Nhưng vẻ đẹp trai này, không phải ai cũng đều có thể thấy
được. Bình thường ở công ty, trên cơ bản mọi người nhìn thấy Phương
Khiêm đều cúi đầu khom lưng, có mấy ai dám chân chính nhìn thẳng anh?
Không có! Cho nên vẻ đẹp trai làm người ta kinh ngạc này, cũng chỉ một
mình cô có thể thích ý hưởng thụ.
Nghĩ như vậy, trong lòng Giản Tình lại vụng trộm đắc ý.
Chậm rãi di chuyển bàn tay của anh đặt trên lưng mình, Giản Tình rón
rén xuống giường. Thời gian mặc dù vẫn còn sớm, nhưng cô muốn nấu một
bát cháo nóng cho anh, đây là bữa sáng mà anh thích nhất. Trước kia, cô
đã từng thử qua các thức ăn khác cho bữa sáng, nhưng anh chỉ thích duy
nhất thứ ngũ cốc dinh dưỡng này.
Giản Tình hai chân vừa chạm đất, người ở trên giường lại đột nhiên
tỉnh dậy, xoay thân lại, mắt nheo nheo, hơi giận dỗi nhìn chằm chằm cô:
“Dậy sớm vậy sao?” Giọng nói vừa tỉnh ngủ trầm thấp hơn so với bình
thường đến vài phần, cũng gợi cảm dễ nghe hơn đến vài phần.
“Anh ngủ thêm một chút đi, chờ cháo nấu xong, em lại đến gọi anh rời
giường.” Giản Tình khoác áo lên, cúi người xuống đắp lại chăn cho anh,
phát hiện tầm mắt của anh không phải dừng lại trên mặt mình, mà hơi di
chuyển xuống dưới vài phân. Cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh, khuôn mặt trái xoan của Giản Tình thoắt cái đỏ bừng. Bởi vì động tác cúi người,
cổ áo khoác lại hơi rộng, nhìn xuyên thấu qua có thể thấy rõ ràng hai
bầu ngực phấn nộn, đang nhấp nhô theo từng động tác của cô, khiêu khích
tầm mắt của anh.
Vội vàng đứng thẳng dậy cầm cổ áo kéo lên, Giản Tình hờn dỗi đô miệng, chật vật rời khỏi phòng.
Đến khi từ cửa sổ ánh nắng xuyên thẳng vào trong, Phương Khiêm mới
chậm rãi ngồi dậy, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, một tay đặt lên đầu
xoa xoa, một tay xốc chiếc chăn lên, nhìn xuống hạ thân ngắm ngắm, cười
thầm, cô gái nhỏ này, quả nhiên là khắc tinh của anh.
Thời tiết buổi sáng thật đẹp, cái lạnh thấu xương đã dần tiêu tan
không ít, không khí trong lành, có điểm nhẹ nhàng khoan khoái. Giản Tình nấu cháo xong, muốn đi xem anh đã thức dậy chưa. Lúc đi qua phòng tắm,
lại thấy anh đang mặc quần áo giản dị màu trắng ở nhà, chân trần không
sợ lạnh đứng ở trước gương cạo râu.
“Anh dậy sớm vậy sao?” Tuy rằng biết tinh lực của anh khỏe kinh người, nhưng cô vẫn không nhịn được đau lòng anh.
“Ừ.” Hơn nửa khuôn mặt tuấn tú của Phương Khiêm bị màu bọt trắng che
mất. Mặc dù vậy, trong mắt Giản Tình, anh vẫn đẹp trai đến bức người.
“Em giúp anh cạo.” Giản Tình cầm lấy dao cạo trên tay anh, ý bảo nam
nhân cao hơn cô một cái đầu phải ngồi xuống nắp bồn cầu, để cho cô tiện
phục vụ.
Được người ôn nhu như vậy hầu hạ, anh đương nhiên vui vẻ hưởng thụ.
Nữ nhân ngũ quan xinh xắn gần gũi mình, thật đúng là cảnh đẹp ý vui. Một đôi mắt phượng mở to, cùng đôi môi đỏ mọng nhẹ mân, hơi thở phát ra dịu dàng. Thấy vẻ mặt cô hết sức chuyên chú, Phương Khiêm không nhịn được
khóe miệng khẽ cười, lại làm cho cô gái nhỏ giận dỗi: “Không cho cười,
nếu cạo phải da thì làm sao.” Ngón tay nâng lấy cằm của anh, đôi khi lại di chuyển, giống như đang cù nhẹ anh, đi thẳng vào trái tim anh, thì
ra, cạo râu cũng là một loại tra tấn.
Giản Tình có loại ảo giác, cảm thấy mình hình như không phải đang cạo râu cho anh, mà như đang đánh bóng cho một tác phẩm nghệ thuật hoàn
hảo. Cạo xong, thổi mạnh một cái, bọt trắng dần dần rút đi, khuôn mặt
tuấn tú hoàn mỹ lại hiện ra ở trước mắt cô, làm cho tim cô đập dữ dội,
lại có cảm giác hít thở không thông, thì ra, nhìn quá gần vào anh, cũng
là một loại tra tấn.
Thời gian buổi sáng tốt đẹp, trong lúc hai người nào đó ái muội, đã lặng lẽ trôi qua.
Ăn xong bữa sáng, hai người sửa sang lại, rồi mới bước ra khỏi cửa.
chút.” Tuy biết rằng đó là cái cớ sơ sài, nhưng là cái đầu tiên cô có
thể nghĩ đến. Từ lúc đi ra thang máy đến bây giờ, đầu của cô vẫn còn
trong tình trạng mơ màng.
“Người quen nào lại quan trọng như vậy, chẳng lẽ là người yêu?” Lâm
Kiều Kiều ưu điểm lớn nhất chính là sức tưởng tượng khôn cùng và khả
năng đào khoét bí mật cực giỏi.
“Không nói cho em!” Nghĩ đến mình lại cùng Phương Khiêm ở thang máy
làm-chuyện-đó, Giản Tình đỏ bừng mặt, phản ứng như vậy của cô ở trong
mắt Lâm Kiều Kiều tự động giải thích vì – Chị Tình thật sự rất yêu
người ta .
“Chị Tình, điều kiện Thái quản lí tốt như vậy chị đều không để vào
mắt, người ấy của chị có phải phi thường phi thường xuất sắc hay không?” Không thể trách cô tò mò, thật sự là Chị Tình điều kiện rất vĩ đại,
tính tình tốt, hòa nhã, bộ dạng người lại xinh đẹp, cô gái như vậy người thường căn bản là không xứng.
Gương mặt tự tin kiêu ngạo của Thái quản lí chợt lóe qua đầu , lập
tức chọc Giản Tình liên tục nhíu mày, ở trong lòng cô, Phương Khiêm là
tồn tại duy nhất, từ ngày yêu anh, anh đã là ông trời của cô, là thế
giới của cô. Về phần người khác không có quan hệ, cô liếc mắt một cái đều cảm thấy thực phí tinh thần.
Đối mặt với sự tò mò của Lâm Kiều Kiều, Giản Tình gợi lên khóe miệng: “Anh ấy là độc nhất vô nhị.”
“Oa…… khi nào thì mang ra giới thiệu?” Lâm Kiều Kiều nhìn thấy Giản
Tình rốt cục cũng nói ra, vì thế rèn sắt khi còn nóng liền yêu cầu gặp
mặt.
Mang ra giới thiệu? Làm sao có thể! Giản Tình thử nghĩ đến cảnh tượng khi mang Phương Khiêm cho Lâm Kiều Kiều gặp mặt, căn bản không thể
tưởng tượng, đối với Lâm Kiều Kiều mà nói, đó khẳng định sẽ là thảm họa, thảm họa ảo tưởng tan biến.
“Về sau hẵng nói.” Cô nói cho có lệ .
“Hắc hắc…người chị Tình yêu hẳn là rất phong độ.”
“Trưởng phòng hôm nay không phải đã trở lại sao? Chị đến trễ như vậy, anh ấy có tìm chị hay không?” Giản Tình đổi chủ đề.
Nào biết nghe lời nói của cô như vậy, Lâm Kiều Kiều lại có vẻ càng
thêm hưng phấn, bắt đầu buôn chuyện bà tám:“Theo thư ký của Phương boss
truyền ra tin tức đáng tin cậy: Buổi sáng vài trưởng phòng vừa đến đúng
giờ đã lên báo danh với boss, nào biết cái hội nghị nho nhỏ còn chưa có
bắt đầu, Phương boss nói bọn họ đợi một chút, sau đó áo khoác cũng chưa
mặc liền đi ra ngoài, tin tức này truyền ra đã được nửa giờ rồi nên
không biết lúc này Phương boss đã trở về chưa.”
Giản Tình im lặng, trong lòng có chút ai oán, thật không rõ chân
tướng người đã truyền ra cái chuyện tọc mạch này, nhiều nhất cũng chỉ
biết vui vẻ đoán Phương boss biến mất trong khoảng thời gian này là làm
gì. Chỉ có mình lại biết rõ nội tình, cũng rất vô tội nhớ tới một cái từ — hồng nhan họa thủy?
Lâm Kiều Kiều bên kia còn chưa tám xong, Giản Tình bên này cũng chưa
ai oán xong, chỉ thấy một người trẻ tuổi ôm một bó hoa hồng to, rêu rao
đứng ở cửa văn phòng các cô .
“Oa, bó hoa thật lớn a, có 99 đóa sao?” Lực chú ý của Lâm Kiều Kiều nháy mắt đều bị bó hoa kia hút đi.
Người trẻ tuổi ngại ngùng cười, sợ hãi hỏi: “Xin hỏi vị nào là Giản Tình tiểu thư?”
Nguyên bản là Giản Tình ở một bên xem kịch vui, không dự đoán được
chính mình lại là nhân vật chính, môi đỏ mọng hóa thành hình chữ O, ngơ
ngác nhìn người trẻ tuổi ôm hoa hướng về phía cô, ngơ ngác nhận hoa, ngơ ngác ký nhận.
Lâm Kiều Kiều ở một bên thúc giục cô,“Chị Tình, là ai tặng chị vậy, có thiệp hay không, mau lấy ra xem!”
Được Tiểu Lâm nhắc tỉnh táo lại, Giản Tình tim đập không khỏi nhanh
thêm mấy nhịp, tìm tìm ở bó hoa quả nhiên có một tấm thiệp nhỏ màu hồng
nhạt, bề mặt có hoa văn tinh tế còn tản ra hương thơm hợp lòng người. Mở tấm thiệp ra, nhịp tim thình thịch của Giản Tình lập tức giảm xuống,
chữ viết trên tấm thiệp tuy rằng cũng là rồng bay phượng múa, nhưng so
với chữ của Phương Khiêm đã học qua thư pháp cũng kém khá xa.
“Thái Minh Cường……” Tiểu Lâm ở bên cạnh thì thào đọc chữ ký trên tấm
thiệp, sau đó cười hắc hắc: “Thái quản lí đi công tác đã về rồi?”
Giản Tình tùy ý đem hoa đặt trên bàn làm việc, rất uể oải: “Ai biết!” Aizz, đau đầu!