Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 4 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


Đang đem món ăn cuối cùng đặt trên bàn, đột nhiên Giản Tình bị nam

nhân phía sau ôm lấy làm cho giật mình. Lúc nam nhân khẽ hôn lên cổ cô,

cô mỉm cười nói:“Có thể ăn cơm rồi.”



Nam nhân nhẹ nhàng hút lên cổ cô một ngụm: “Nhưng anh lại muốn ăn em trước.”



Đầu lưỡi linh hoạt chậm rãi liếm quanh

vành tai cô, hành động khiêu khích mạnh mẽ làm cho Giản Tình nháy mắt

chân nhuyễn, món ăn trong tay thiếu chút nữa bị rơi xuống, hơi thở nam

nhân phun ra thật ấm áp, khiến gò má cô trở nên đỏ bừng: “Khiêm, ăn cơm

trước, được không?”



Thời tiết lạnh lẽo ẩm ướt như vậy, cho dù trong nhà đã bật máy sưởi,

nhưng đồ ăn mang ra khỏi nồi vẫn nguội rất nhanh, chờ hâm nóng lại khẳng định sẽ không ngon nữa. Mặc dù trong lòng Giản Tình phân tích đạo lý rõ ràng, nhưng lúc này phản ứng của thân thể lại không theo sự khống chế

của đầu óc cô, khiêu khích của nam nhân đã trở nên càng mạnh mẽ hơn,

động tác bắt đầu theo trình tự.



Một bàn tay to vòng qua eo nhỏ của cô, bàn tay kia đã xốc vạt áo của

cô lên, lần mò tiến vào bên trong, hướng đến bộ ngực mềm mại của cô.

Những tiếng than nhẹ từ trong miệng cô tràn ra, vô lực đặt khay thức ăn

lên trên bàn, hai tay để tựa vào cạnh bàn, cúi đầu thở phì phò.



Biết rõ lúc này nơi đây, làm loại sự tình này không hợp, nhưng Giản

Tình nửa phần cũng không muốn ngăn cản anh. Từ ngày bắt đầu phát sinh

quan hệ cùng anh, cô chưa từng cự tuyệt hoan ái của anh. Buổi sáng ở

trong phòng họp xấu hổ như vậy cũng có thể làm, đổi thành phòng bếp

trong nhà mình, thì càng có thể không kiêng nể gì .



Tuy rằng trong lòng đã chuẩn bị tâm lý bị ăn luôn, Giản Tình vẫn thẹn thùng nhắm mắt lại, nhưng sau khi nam nhân tàn sát bừa bãi một trận

trước ngực cô, thì lại chậm chạp không có động tác tiếp theo.



Đang lúc cô cảm thấy buồn bực, Phương Khiêm lại cười khẽ buông cô ra: “Tuy rằng rất muốn ăn em, nhưng dạ dày giống như không đồng ý, thật

đói.”



Nam nhân nói xong, khóe miệng cười lười biếng, bưng khay thức ăn đặt ở trên bàn, chậm rãi đi ra ngoài. Giản Tình bị hạ xuống, vẫn ngây ngốc

sững sờ đứng ở chỗ cũ, ôm lấy khuôn mặt đỏ rực, hạ thân chỗ địa phương

thường xuyên được sủng ái, đã trở nên ướt át không chịu nổi……..



Bĩu môi, không khỏi thất bại nghĩ, đến cuối cùng, người bị bất mãn, quả nhiên vẫn là mình!



Trên bàn ăn hình chữ nhật, hai người vai tựa vai ngồi cạnh nhau, chính giữa

bàn là hai đĩa thức ăn vẫn còn nóng, tuy đơn giản nhưng lại nhiều chất

dinh dưỡng. Hơi nóng bốc lên khắp gian phòng, mùi vị nồng đậm phả tới

tấp vào mặt. Phương Khiêm nhắm mắt hít vào một hơi, tay cầm bát cơm Giản Tình đưa cho, nhanh chóng bóc ra hai đôi đũa, động tác tuy rằng không

phải là tao nhã nhưng cũng thực bình thường thản nhiên.



Giản Tình vừa mới bị trêu chọc, sắc mặt vẫn hồng hào như cũ. Trong lòng lưu

lại vài phần khó chịu, sau khi nhìn thấy nam nhân mỹ mãn nhấm nháp đồ ăn do cô làm thì hoàn toàn biến mất. Cô lấy một cái đĩa, nhanh chóng gắp

một miếng cá thật ngon, cẩn thận lấy ra những mẩu xương nhỏ, sau đó đem

đặt vào bát anh.
sôi.



Giản Tình ngồi ở sau lưng anh, khi lấy khuỷu tay kìm lấy vai anh, ánh mắt lơ đãng đảo qua trước người anh. Nơi nào đó, cũng thực vô tội lọt vào tầm

mắt cô. Cúi đầu cười khẽ một tiếng, đối với việc có thể dễ dàng động vào điểm đó của anh, cô cảm thấy có chút đắc ý.



Hai tay lặng lẽ mò tới thắt lưng anh, thừa dịp thân thể anh lơi lỏng, cù mạnh vào phần eo mẫn cảm của anh.



Đừng nhìn Phương Khiêm bình thường trước mặt người khác luôn một bộ dáng oai phong lẫm liệt, hình tượng bình thản ung dung rực rỡ. Ở nhà, anh kỳ

thật rất sợ người khác cù mình, chỉ cần tùy ý cù anh một chút, phản ứng

của anh đều cực kỳ thảm thiết. Đương nhiên, khuyết điểm nhỏ này không

ảnh hưởng tới toàn cục. Cho tới bây giờ, cũng chỉ có một mình Giản Tình

biết mà thôi.



Có thể tưởng tượng, đột nhiên bị cô cù mạnh như vậy, Phương Khiêm cả người run lên, bắn nhanh ra khỏi ghế sô pha, thắt lưng khom lại, khó tin nhìn chằm chằm cô đang nằm trên ghế sô pha cười khoái trá. Không nghĩ rằng

cô gái nhỏ bình thường ngoan ngoãn mềm yếu, lại cũng đùa dai như vậy!



Phương Khiêm đương nhiên không phải người dễ chọc, chỉ ngây người vài giây,

anh liền nhanh chóng phản kích , lấy một tư thế nhanh như hổ đói vồ mồi, bổ nhào vào cô gái nhỏ âm mưu chống lại mình, một đôi tay cùng lúc làm

nhiều việc, ở trên người cô tận tình cù mạnh.



“Ha…… Ha ha……” Giản Tình lật người quay cuồng, trong tiếng cười hỗn loạn đứt

quãng là âm thanh cầu xin tha thứ. Cười đến đỏ cả mặt, cười đến mức chảy cả nước mắt.



Anh dần dần ngừng tay, nhìn vào mắt của cô, có điểm si mê. Giản Tình không

biết, bộ dáng lúc này của cô có bao nhiêu mê người. Đôi mắt ẩn giấu một

chứt ướt át, con ngươi đen láy ở dưới ngọn đèn, tỏa sáng như ẩn như

hiện, hai má trắng nõn trở nên đỏ bừng, đôi môi hơi hé mở. Trong căn

phòng, không khí đầy ái muội, vừa nãy do giãy giụa, chiếc áo sơ mi đã bị tụt ra vài nút, ánh vào mi mắt Phương Khiêm là nụ đào đẫy đà như nước

mật, dụ dỗ anh muốn hung hăng cắn lên một ngụm.



Trong ánh mắt của anh, tình triều mênh mông mãnh liệt rõ ràng, nhịp tim dần

dần đập nhanh lên, Giản Tình biết, anh lại muốn ăn luôn cô.



Ôn nhu hôn triền miên trên trán của cô, trên chóp mũi, rồi cuối cùng rốt

cục dùng lại ở trên cánh môi cô. Trước nhẹ nhàng mà ma sát, lại tỉ mỉ

khẽ liếm, cuối cùng tiến quân thần tốc, ở trong khoang miệng ấm áp của

cô, tận tình công thành đoạt đất.



Phương Khiêm hai tay dùng sức một cái, thoải mái ôm lấy cô đi vào trong phòng, đôi môi trao đổi hôn sâu, thủy chung dây dưa không rời đối phương.



Trong căn phòng ấm áp, trên đệm giường mềm mại, khi hai bộ phận của thân thể

gắt gao giao hòa với nhau, hai trái tim yêu nhau, cũng càng thêm thân

mật khăng khít.



Đêm còn rất dài, mùa đông, lại cùng sưởi ấm cho nhau, thật là thân thiết!!!



[1]: chỗ này Bi ko hiểu ý lắm, chỉ biết từ Hiên còn có 1 âm là Xuân, còn

nghĩa thực sự vì sao lại là nhạy cảm thì Bi chưa rõ >”