Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 3 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


Bởi vì sự việc kích thích đột phát trong phòng họp kia, cả buổi

chiều, người Giản Tình đều lâng lâng. Xem tài liệu cũng dễ dàng thất

thần, làm việc gì cũng dễ dàng nhầm lẫn, thần kinh cứ loạn hết cả lên.

Trong trái tim lại chôn dấu một tình cảm không thể cho ai biết, vừa lưu

luyến lại ngọt ngào rung động không thôi.



Tiểu Lâm ở bên cạnh quan sát cô nửa ngày,

rốt cục không thể nhịn được nữa, ai oán thở dài: “Chị Tình, nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của chị, khẳng định cũng đã bị boss lớn của chúng ta

“giết” rồi! Aizz, em cũng muốn đi lên cho anh ấy “giết” một chút a a

a……”



Đâu chỉ là “giết”, căn bản chính là bị ăn sạch trắng trơn, xương cốt cũng không thừa, Giản Tình bướng bỉnh nghĩ.



Nháy mắt, hình ảnh bàn tay to của Phương Khiêm cố định eo nhỏ của cô, ra sức tiến vào trong cơ thể cô ở trong đầu chợt lóe qua, ngượng ngùng

mênh mông như vỡ đê hồng thủy lập tức tràn ra bao phủ lấy cô.



Giản Tình hừ Tiểu Lâm một tiếng, không nói tiếp, nào biết Tiểu Lâm

được một tấc lại muốn tiến một thước: “Chị Tình, chị đỏ mặt, chị đỏ mặt! Em đoán đúng rồi nha!”



Đem tầm mắt từ màn hình máy tính chuyển qua, Giản Tình mắt chằm chằm

nhìn Tiểu Lâm cười cười: “Lâm Kiều Kiều, em nếu nhàn rỗi như vậy, thì

bây giờ đem bản báo cáo đánh giá của ngày mai đem nộp trước đi, chị

không ngại dành thời gian để đọc đâu.”



Tiểu Lâm bĩu môi, như con rùa rụt cổ nhanh chóng lùi về trước bàn làm việc, còn oán hận nhỏ giọng nói thầm: “Cái này gọi là thẹn quá hóa

giận!”



Giản Tình làm bộ không nghe thấy, lấy lại bình tĩnh, quay đầu tiếp

tục công việc trên tay. Bỗng điện thoại di động đặt ở một bên phát ra

tiếng “đing đing đing” báo có tin nhắn, cô vừa lấy lại xem thì trên mặt

đã nổi lên một tầng mây đỏ kiều diễm: “Buổi tối về nhà ăn cơm, ở giao lộ chờ em?”



Nhìn tên gọi thân mật “Đầu heo” gửi tin nhắn đến, Giản Tình mân miệng ha ha cười trộm, ngón tay trắng nõn đánh mấy dòng nhanh như gió trên

bàn phím: “Anh trực tiếp về nhà, không cần chờ em, em muốn đi mua đồ

ăn.” Nhìn dòng chữ trên màn hình được gửi đi, cô mỉm cười ngọt ngào suy

nghĩ biểu tình của đối phương khi nhận được tin nhắn, khẳng định bởi vì

cô từ chối mà nhíu mày, nhưng một người đẹp trai như vậy, cho dù là động tác nhíu mày hẳn là nhìn cũng rất đẹp. Nghĩ đến đây, trong lòng Giản

Tình không khỏi âm thầm phỉ nhổ hành vi háo sắc của mình, chậm rãi đưa

điện thoại di động đặt lại trên bàn.



Tin nhắn được gửi lại rất nhanh, “Đầu heo” trả lời thật ga lăng: “Để

cho đại mỹ nữ một mình đi siêu thị mua đồ ăn, thật sự là hành vi nguy

hiểm, em cần một vệ sĩ bảo vệ, chẳng hạn như anh!”



Giản Tình đối với tinh thần kiên trì bám riết không tha của “Đầu heo” cũng bất đắc dĩ thấy buồn cười, vì thế ngón tay lại gõ nhanh trả lời:

“Mang theo anh đi siêu thị mới là hành vi nguy hiểm, nếu buổi tối muốn

ăn cá kho tàu thì trực tiếp về nhà chờ em.”



Sau, tin nhắn không thấy gửi lại, “Đầu heo” dùng trầm mặc tỏ vẻ kháng nghị của hắn.



Xác định di động sẽ không vang lên nữa, Giản Tình bình phục tâm tình, lại tập trung tiếp tục công việc trên máy tính. Tiểu Lâm vừa mới bị cô

đe dọa, nhưng không sợ chết trộm ngắm cô. Sau khi nhìn trộm hành vi của

cô, tiểu cô nương cười hắc hắc: “Chị Tình, chị có bạn trai rồi phải

không?”



Giản Tình tâm tình khoái trá, dễ dàng trả lời: “Có bạn trai hay không liên quan gì đến em.”



Tiểu Lâm trừng lớn mắt, dĩ nhiên nghe thấy được một hơi thở tò mò, vì thế nhanh chóng nằm úp sấp trên bàn làm việc của cô truy hỏi: “Không
quần lót sẽ như thế nào!!”



“A…… Thật hạ lưu, làm sao cậu có thể tưởng tượng boss đi mua quần

lót, chán ghét, đừng phá hư hình tượng boss hoàn mỹ trong lòng tớ.”



“Đừng giả vờ, dáng người boss thon dài tiêu chuẩn như vậy, có cô gái nào không chết gục chứ.”



“……”



Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt trắng nõn trơn mềm của Giản Tình nháy mắt đã hồng đến độ có thể chiên được cả trứng gà.



Phương Khiêm đương nhiên không biết cô đang suy nghĩ điều gì, chỉ

kinh ngạc nhìn biểu tình trên mặt cô thay đổi phong phú. Nhìn dọc theo

tầm mắt của cô bèn thấy “cái gì đó” ở trên kệ, trong lòng anh cũng đã

hiểu đôi chút. Vì thế hào phóng đi qua, chọn chọn lựa lựa rồi cầm hai

hộp quăng vào trong xe.



Giản Tình mờ mịt nhìn hành động của anh, sau đó nhìn rõ ràng cái anh

quăng vào đó là cái gì, thì khuôn mặt đỏ hồng kia không những chiên được trứng gà, mà quả thực còn có thể nướng cả bánh bích quy.



Trên hộp đề nhãn hiệu “SIÊU MỎNG” cùng “HOA VĂN”, rõ ràng cảnh báo nó không thuần khiết chút nào. Giản Tình tùy tay cầm bao rong biển, nhanh

chóng che khuất hai hộp “rêu rao nhan sắc” này rồi nhắm mắt làm ngơ.



Khi hai người về đến nhà, tuy rằng còn chưa tới 6 giờ, nhưng trời đã

hoàn toàn tối đen như mực. Giản Tình mở cửa, thay quần áo xong liền bắt

tay vào nấu cơm ngay, rất nhanh trong phòng bếp đã tỏa ra mùi thơm ngào

ngạt của thức ăn.



Hai phòng ngủ, một phòng khách, xung quanh tính ra rộng 100 mét

vuông. Tuy rằng không lớn lắm, nhưng vì nằm ở trung tâm thành phố, giao

thông tiện lợi, cho nên giá cả cũng không phải là rẻ.



Căn nhà này là sau khi bọn cô ở cùng một chỗ mới mua, Phương Khiêm

lúc ấy rất hào phóng đề rõ tên chủ hộ là Giản Tình, nhưng Giản Tình cũng chẳng mấy vui vẻ. Đối với cô, cô đơn thuần chỉ là yêu thương nam nhân

xuất sắc này mà thôi. Còn với tài sản khổng lồ của anh, cô thật sự không hề hứng thú.



Trước kia khi chưa biết Phương Khiêm, cô tuy rằng không khá giả gì,

nhưng vẫn sống yên tâm thoải mái. Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sắc đẹp có thể mang đến cho cô cái gì, càng không nghĩ đến muốn dùng sắc đẹp đổi

lấy cái gì. Cô chỉ tình nguyện làm một người bình thường.



Nhưng nay, cô không thể sống đơn thuần như trước được nữa, bởi vì

người cô yêu thương là một nam nhân siêu phàm thoát tục, ở vị trí cao

cao phía trên. Giờ khắc yêu thương trong đời đó, cuộc sống của cô đã

được đặt trong một vùng biển bão tố, không cách gì dứt ra được.



Phương Khiêm tắm xong, tươi mát sạch sẽ đi ra, nhìn thấy thân ảnh vẫn bận rộn ở trong phòng bếp, nhịn không được cúi đầu, khóe miệng cười yếu ớt. Dưới ngọn đèn ấm áp, dáng người lung linh của cô trong bộ quần áo

thoải mái giản dị, vài sợi tóc duyên dáng yêu kiều buông xuống trước

ngực, động tác lưu loát khuấy đảo thức ăn trong nồi, thỉnh thoảng lại

nếm thử hương vị món canh bên cạnh. Khung cảnh nhẹ nhàng như thế, trong

nháy mắt, đã tiến thật sâu vào trong lòng anh.



Đang đem món ăn cuối cùng đặt trên bàn, đột nhiên Giản Tình bị nam

nhân phía sau ôm lấy làm cho giật mình. Lúc nam nhân nhẹ hôn lên cổ cô,

cô mỉm cười nói:“Có thể ăn cơm rồi.”



Nam nhân nhẹ nhàng hút lên cổ cô một ngụm: “Nhưng anh lại muốn ăn em trước.”