Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 2 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


Giản Tình nắm chặt tài liệu trong tay, im lặng đứng yên tại chỗ không nói tiếng nào, mắt vẫn liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí trên

đầu, chỉ thấy anh cầm một tập tài liệu tùy ý giở qua giở lại, ngón tay

thon dài tao nhã đặt ở trên trang giấy khẽ cử động, làm cho bất cứ ai

nhìn cũng đều cảm thấy thật đẹp mắt.



Thân là đại công tử danh môn vọng tộc,

Phương Khiêm từ nhỏ đã được gửi gắm kỳ vọng rất cao, cho dù là việc học

tập tri thức hay học lễ nghi cuộc sống, đều thỉnh mời các giáo sư hàng

đầu đến dạy dỗ, chỉ bảo. Người lớn lên từ hoàn cảnh ưu việt như thế, đều siêu phàm thoát tục, có khí chất quý tộc tự nhiên, không phải người

bình thường nào cũng có thể bắt chước. Mỗi hành động tưởng như là ngẫu

nhiên, tùy ý cũng toát ra một cỗ khí tức cao quý, sang trọng không gì rũ bỏ được. Đây cũng là một trong vô số những mị lực vốn có của Phương

Khiêm.



Chờ những người khác lục tục đi ra, cánh cửa cũng tự động trượt đóng

lại, Phương boss mặt không chút thay đổi lúc này mới chậm rãi buông tài

liệu, ngẩng đầu lên nhìn cô. Trong ánh mắt thâm u sâu lắng, có thứ ánh

sáng người ta không thể đoán biết được, lúc này như hồ nước ngầm dậy

sóng mãnh liệt, có thể nháy mắt hút đi ý thức của người đối diện.



“Không biết Phương tổng còn vấn đề gì khác cần bàn bạc?” Bốn bề vắng

lặng, trên mặt Giản Tình nghiêm túc, khóe miệng thản nhiên mỉm cười. Dù

chỉ là một nụ cười nhợt nhạt, cũng như gấm vóc thêu hoa, càng làm cho cô trở nên quyến rũ động lòng người.



Phương Khiêm lẳng lặng nhìn cô một hồi, hướng cô vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói: “Lại đây.”



Giản Tình hé miệng cười khẽ, bước chân mềm mại, nhẹ nhàng đi đến

trước mặt anh, không có mở miệng, chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn anh.



Phương Khiêm nhíu mày, vươn cánh tay thon dài nắm lấy bàn tay nhỏ bé

của cô, chỉ cần nhẹ nhàng vung tay, Giản Tình đã rất ăn ý toàn thân ngồi trên đùi anh, vòng tay thật tự nhiên đặt trên thắt lưng của anh. Chỉ

đến giờ phút hai người gắt gao tiếp xúc này, Giản Tình mới có nhận thức

“Anh rốt cục đã trở lại”. Thời gian một tuần, mà dài lâu tưởng như cả

thế kỷ đã trôi qua. Trên khuôn mặt tuấn tú nho nhã của Phương Khiêm nổi

lên một nụ cười, dịu dàng đem cô tiến vào lòng, dỗ dành: “Nhớ anh
Đè lại cặp tay tác quái kia, Giản Tình thẹn thùng ngăn cản: “Đừng ở

trong này ……” Nơi này là phòng họp, mọi người có thể ra vào bất cứ lúc

nào. Nếu bị gặp được thì còn không xấu hổ đến chết mới lạ. Tuy rằng sợ

hãi, nhưng bàn tay linh hoạt kia lại đang ở nơi sâu kín tùy ý vuốt ve,

liên tiếp đem đến cho cô khoái hoạt không ngừng.



Phương Khiêm nhìn ra khiếp đảm của cô, khóe miệng cười cười, cũng

không có ý buông cô ra, nghiêng người với lấy điều khiển từ xa trên bàn

họp, tùy tay nhấn một cái, bóng đèn trong phòng họp thoáng chốc đều tắt

lụi. Hơn nữa vừa rồi vì cuộc họp có sử dụng máy chiếu, nên các rèm cửa

cũng được đóng chặt hoặc cũng chỉ le lói chút ánh sáng bên ngoài. Trong

nháy mắt, toàn bộ phòng họp trở nên tối sầm u ám.



“Như vậy có thể không?” Đôi mắt thâm u của Phương Khiêm trong bóng

đêm trong trẻo dị thường, lúc này nheo nheo lại trêu tức nhìn cô, hai

tay càng không ngừng ở trên người cô chu du đến những nơi mẫn cảm. Đối

với các khu vực nhạy cảm trên thân thể cô, anh cực kỳ rõ ràng.



Kỳ thật, Phương Khiêm hỏi điều này, hoàn toàn là dư thừa , Giản Tình

cho tới bây giờ cũng chưa từng từ chối ý nguyện của anh. Mặc kệ điều anh yêu cầu có lý hay vô lý, cô đều hoàn toàn chấp nhận. Đối với Giản Tình, đây cũng là phương thức biểu đạt tình yêu của cô. Mặc dù có điểm mù

quáng, nhưng cô luôn vui vẻ chịu đựng.



Phương Khiêm nheo mắt lại, tham lam đem bộ dáng thẹn thùng của cô thu hết vào trong mắt. Anh yêu cực kỳ ôn thuần của cô, yêu cực kỳ ngọt ngào của cô. Mấy ngày trước cũng không phải là cách xa quá, nhưng anh càng

ngày càng không thể chịu đựng loại cảm giác cách xa này. Không thấy được cô, không chạm được vào cô là vô cùng khó chịu. Mỗi lần đều làm cho anh lâm vào một trạng thái lo âu không diễn tả được. Chỉ có giống như bây

giờ, gắt gao đem cô ôm vào trong ngực, hung hăng yêu cô, mới có thể làm

cho lòng anh từ từ trở nên yên bình hơn.



Vì thế tại phòng họp rộng rãi này, tại bàn họp khí thế này, Giản Tình ngượng ngùng đón nhận sự nhớ nhung mạnh mẽ của anh hóa thành lửa rực

nóng chảy, ở chỗ sâu nhất trong thân thể cô kịch liệt bạo phát.



Cuối cùng, đang rong chơi giữa hạnh phúc, Giản Tình thật không ý tứ

nghĩ, về sau đến phòng họp, rốt cuộc không có cách nào đi vào thản nhiên được như lúc trước.