Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 12 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


Buổi đêm ở thành phố S tràn ngập ánh sáng lấp lánh, xa hoa đồi truỵ,

không chỗ nào là không có ánh đèn nê ông rực rỡ. Lẩn trốn những ảo tưởng của người đô thị rối ren, mọi người đều đi lại vội vã, ánh mắt mơ màng, nương theo tiết tấu nhịp nhàng mau lẹ của thành phố, như lạc giữa những ham muốn sinh tồn khổng lồ.



Chiếc BMW màu xám bạc chậm rãi chạy qua khu nhộn nhịp, quẹo vào phố

có những món ăn bình dân nổi tiếng ở thành phố S. Tiếng những người bán

hàng nhỏ ven đường thét to, tiếng người đi đường nói chuyện phiếm với

nhau, tiếng đồ ăn đổ vào nồi, cùng với tiếng gió đêm gào rít lặng lẽ

tiến vào trong xe qua khe hở của cửa kính. Theo cơn gió mạnh thổi vào,

còn có mùi thơm ngào ngạt, đậm đà của đồ nướng, đồ quay,…



Giản Tình hít một hơi thật sâu, mùi thơm hấp dẫn khơi gợi cơn thèm ăn của cô. Lúc này cô mới nhớ, vừa nãy tại tiệc rượu, đối mặt với cao

lương mĩ vị thịnh soạn, cô hình như không hề động đũa. Đến bây giờ,

trong lòng đã bình tĩnh, cô lại cảm thấy hơi đói bụng.



Quay đầu nhìn người đàn ông đang thong thả lái xe bên cạnh. Dưới ánh

đèn nê ông rọi vào, đôi mắt thâm thúy như ngôi sao sáng rực giữa bầu

trời đêm. Nhưng tâm tình của anh ẩn náu sau đôi mắt ấy, lại càng trở nên khó đoán biết được. Anh vẫn còn đang tức giận vì chuyện xảy ra bất ngờ ở tiệc cưới sao?



Khuỷu tay Giản Tình tựa trên cửa sổ xe, ánh mắt vụng trộm nhìn Phương boss thăm dò. Nếu như anh thực sự tức giận, hẳn là sẽ không chạy xe đến nơi này. Phố ăn bình dân dù ở trên đường về nhà, nhưng cũng không tính

là tiện đường. Hơn nữa bây giờ là thời gian ăn tối, các hàng quán trên

phố ồn ào, náo nhiệt khó có thể tưởng tượng được. Nếu trong lòng không

vui, chắc chắn anh sẽ không lái xe tới đây. Nhưng nếu tâm trạng anh thật sự không xấu, thì sao từ lúc lên xe đến bây giờ anh lại không nói với

cô một câu nào?



Trước một cửa hàng nhỏ náo nhiệt, Phương boss tùy ý dừng xe ở ven

đường, dặn dò một câu: “Bên ngoài gió lớn, em đừng xuống xe.” Sau đó,

anh tự mở cửa ra ngoài, động tác nhanh nhẹn, hoàn toàn không cho cô cơ

hội nói chuyện.



Giản Tình nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này hình như không cho

đỗ xe. Với hành động dừng xe quang minh chính đại của Phương boss ở đây, cô cảm thấy hơi lo lắng. Nhưng khi cô quay đầu về phía thân hình thon

dài của Phương Khiêm thì lại không ngăn được mình nở nụ cười.



Thì ra xíu mại cao cấp mà cô hay ăn là được mua ở đây, thật không

biết làm sao anh lại tìm được nơi này. Nhìn hàng ngũ thật dài đứng trước cửa tiệm tên “Xíu mại Tô Kí”, Giản Tình nở một nụ cười ngọt ngào, vui

sướng. Thật khó tin, người quần áo gọn gàng, thân phận cao quý như

Phương boss lại có thể đến phố ăn bình dân hỗn độn, đứng chen chúc giữa

đống người đông nghịt, chật ních, tràn đầy nhẫn nại xếp hàng, chờ mua

món ăn vặt một hộp 8 đồng rẻ mạt kia. Hành động rảnh rỗi như vậy, lại

chỉ vì thỏa mãn cơn thèm ăn của cô.



Người đàn ông này, cho dù là đứng ở trên cao chỉ tay năm ngón, hay an phận xếp hàng ở nơi phố phường lộn xộn, đều có thể dễ dàng trở thành

tiêu điểm tập trung mọi ánh mắt. Trên người anh tản ra sức hấp dẫn vương giả, luôn có thể khiến cho các cô gái nhạy cảm chú ý đến sự tồn tại của anh.



Chỉ thấy đứng bên cạnh anh, các nữ sinh cũng đang xếp hàng, tụm năm

tụm ba, vẻ mặt thẹn thùng, nhỏ giọng bàn luận, ánh mắt cũng đang len

lén, vụng trộm ngắm nhìn người đàn ông xuất sắc, nổi bật giữa đám đông

này. [Bi: nguyên văn là hạc đứng giữa bầy gà =))))]



Mà anh thì đang lơ đãng như ra vào chỗ không người, không quan tâm, lấy tiền mua đồ ăn mà cô thích nhất.



Người đàn ông như vậy, làm sao có thể không làm cô mê muội!



Chờ Giản Tình thu hồi suy nghĩ xao động, Phương Khiêm đã quay về tới

nơi, trên tay cầm theo mấy túi xách nhỏ đựng xíu mại mới ra lò.



“Ăn lúc còn nóng đi!” Khóe miệng anh cong lên, tay đưa cô cái túi còn nóng, nhân tiện giúp cô tẽ đôi chiếc đũa duy nhất.


“Chị Tình, sao chị còn có thể bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ chị chưa nghe được gì sao?” Tiểu Lâm cường điệu nói bên tai Giản Tình.



Mắt liếc nhìn Tiểu Lâm một cái, Giản Tình cầm cái muỗng nhỏ, chậm rãi quấy đều cà phê, khóe miệng nở nụ cười: “Chị cái gì cũng chưa nghe

thấy, nếu em đã nghe được gì thì chia sẻ một chút đi.”



Tiểu Lâm lè lưỡi, vươn hai ngón tay quơ quơ ở trước mặt Giản Tình,

đắc ý nói: “Hai phiên bản, giữa trưa khi nghỉ ngơi nghe xong một cái,

vừa rồi khi đi toilet lại nghe được một cái, thật sự rất là thú vị!”



Giản Tình nhếch mày, cảm thấy không vừa lòng với lời nói không đầu

không đuôi của cô, đưa cà phê đã pha xong cho cô, chất vấn: “Hai phiên

bản gì?”



Tiểu Lâm bưng cái cốc hít một hơi, rồi đột nhiên hưng phấn nói: “Tin

đồn liên quan đến chị, có hai phiên bản liền! Lại còn về chị cùng Phương boss và giám đốc kinh doanh Viên Dịch, chị nói có thú vị không!! Muốn

nghe hay không?”



Giản Tình nhăn mặt, uống một ngụm cà phê, vị đắng ngắt pha lẫn với ngọt lợ, cô thật sự không thích loại cà phê hòa tan này.



Nếu là tin đồn, nói vậy cũng không có gì dễ nghe, Giản Tình không

khỏi có phần uể oải: “Em nói xem.” Tiểu Lâm này quả nhiên rất tò mò,

cùng đi đến nhà ăn ăn cơm, mình thì không nghe được gì, còn cô lại nghe

thấy tận hai cái.



Tiểu Lâm hít một hơi thật sâu, đột nhiên trở nên do dự: “Chị Tình, đã là tin đồn, khẳng định là do người khác truyền bậy, chị nghe xong đừng

để trong lòng nhé.”



Giản Tình nghe những lời của cô, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nha đầu

này tuy tuổi còn trẻ, nhưng cũng là người tốt bụng lại am hiểu. Rất đáng yêu, sau khi nghe được tin đồn, không phải lập tức chạy tới chất vấn

cô, mà tâm tình với cô trước. Chỉ điểm ấy cũng khiến cho cô thật cảm

động.



“Ừ, em cứ nói chị nghe đi.”



“Tin đồn truyền là tiệc cưới đêm thứ bảy chị có tham gia phải không?”



Khuôn mặt Giản Tình khẽ biến sắc, lúc này trong lòng cô đang nghĩ đến việc sau tiệc cưới cô và Phương Khiêm cùng nhau ra về, chẳng lẽ Triệu

quản lí lại đi nói lung tung với người khác? Hay cô và anh đã bị người

ngoài nhìn thấy? Trong lòng nhất thời bất an: “Rốt cuộc nói những gì, em kể một lần cho xong đi.”



Nhìn thấy sắc mặt bất thường của cô, Tiểu Lâm lập tức đem những lời

mình nghe được nói ra một hơi: “Mấy người đó nói hôm ấy chị đụng vào

Viên tổng, Viên tổng nhìn thấy dung nhan của chị thì lập tức có ý với

chị. Sau đó Phương boss và Viên tổng cùng xuất hiện, hai người lại đều

chú ý tới chị. Nói rằng số chị thật đào hoa, lập tức có thể được hai đại boss chú ý tới! Đây là phiên bản có vẻ dễ nghe, phiên bản sau lại khó

nghe hơn, nói chị cố ý đụng phải Viên tổng, khiến cho hắn chú ý, sau đó

trong tiệc cưới chị lại giả vờ ngã sấp xuống, muốn có được sự thương hại của hai đại boss, còn nói hành vi của chị như vậy thật đáng xấu hổ……”



Tiểu Lâm kể xong tin đồn, cẩn thận nhìn vẻ mặt bình thản của Giản

Tình, nuốt nuốt nước miếng, yếu ớt hỏi thăm: “Chị Tình…… chị có khỏe

không?”



[1]: bất biến ứng vạn biến: nghĩa đen là “Lấy cái bất động để đối phó với nhiều cái manh động”, ở đây hiểu là: “Lấy một sự bình tĩnh, chống

lại ngàn sự biến động”.



[2]: ấn đường: khoảng giữa hai đầu lông mày – nơi trung gian giữa trán và sống mũi.