Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 13 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


Phòng thư ký của tổng giám đốc là vùng phong thủy trù phú của tổng

công ty Phương thị bởi nơi này là vị trí thuận lợi nhất để tiếp cận

boss. Không chỉ cả ngày có thể tiếp xúc gần gũi với boss, nói không

chừng một khi được boss nhìn trúng, sẽ giống như trong truyện cổ tích

trẻ em, từ chim sẻ biến thành phượng hoàng. Cho dù không đảm đương được

vị trí phu nhân tổng giám đốc, nhưng làm tình nhân tổng giám đốc cũng đã đủ vinh hoa phú quý không phải lo gì. Vì thế, mấy cô gái dù đã kết hôn

hay chưa kết hôn đều tranh giành, phía sau tiếp phía trước chen lấn vào

nơi tấc đất nho nhỏ này.



Lúc này trong phòng thư kí, mỹ nữ tập hợp, hương thơm thoang thoảng,

một phòng xuân sắc dạt dào. Nếu đàn ông nào định lực có vẻ kém bình

thường đi qua nơi đây, khẳng định sẽ bị điện giật thần hồn điên đảo, xụi lơ trên mặt đất. Đáng tiếc Phương boss nhất định là người đàn ông phi

phàm, không chỉ có năng lực phi phàm, ngay cả định lực cũng đủ để cho

người bên ngoài bái phục. Mà riêng ưu điểm này của anh, ở trong mắt đám

mỹ nữ, không nghi ngờ gì chính là khuyết điểm lớn nhất.



Tuy nói tranh giành khoe sắc là nguồn sống của đám mỹ nữ, nhưng trong quá trình đấu đá cũng tuyệt đối không thể bỏ công việc. Nếu không cố

gắng làm việc, thì ngay cả cơ hội đứng ở nơi này tranh giành cũng không

có, vì vậy mọi người không chỉ muốn đấu sắc đẹp, mà còn muốn đấu cả năng lực làm việc.



Bàn phím máy vi tính được đông đảo những bàn tay ngọc ngà gõ vào vang lên cạch cạch, tài liệu được lật đi lật lại sột soạt. Trong lúc làm

việc, bọn họ cũng không quên trao đổi với nhau những tin tình báo hữu

dụng. Dù sao tình báo chiến tranh trong một hồi chiến dịch là một giai

đoạn cực kỳ quan trọng.



“Các cậu có nghe nói không? Cô gái bên phòng thị trường kia rốt cục

đã ra tay.” Tiếng bàn phím cách cách vang lên tuy rằng thật sự có khí

thế, nhưng đã dễ dàng bị tin đồn hấp dẫn đè bẹp.



“Nghe nói, cô ta lại có thể ở tiệc cưới của người khác câu dẫn Viên

boss của chúng ta.” Viên Dịch nghiễm nhiên cũng trở thành người của

phòng thư kí bọn họ.



“Đâu chỉ vậy, cô ta không chỉ câu dẫn Viên tổng mà còn nhìn trộm

Phương boss của chúng ta!” Xem ra đây mới chính là trọng điểm tức giận

của đám mỹ nữ này.



“Phụ nữ bộ dáng giống yêu tinh, mưu kế quả nhiên cũng không đứng đắn

gì.” Khi vị mỹ nữ đang nói những lời này, lương tâm của cô ta chắc rằng

cũng chưa về đến nơi đến chốn. Hơn nữa trong lời nói của cô ta có đến

99,999% là thành phần phỉ báng lăng nhục.



“Giản Tình cô ta đang tính toán cái gì vậy? Cô ta nghĩ rằng bộ dáng

cô ta xinh đẹp thì đàn ông trong thiên hạ đều phải vây quanh cô ta chắc, đúng là một con hồ ly tinh.” Một khi lòng ghen tỵ của phụ nữ nổi lên

thì quả nhiên là sinh vật đáng sợ nhất. Sắc mặt chanh chua ngoa ngoắt

kia, cho dù cô ta hóa trang thật đậm cũng không thể che giấu được sự xấu xí của mình.



“Aizzz, người ta chính là có năng khiếu này, người bên ngoài cũng chỉ có thể thèm muốn ngưỡng mộ mà thôi.” Có người tưởng như hào phóng, kì

thực lại tổng kết vô cùng hẹp hòi.



“Quả thực là không biết xấu hổ.” Đây mới chính là ý tứ trung tâm của tin đồn nhảm, như một nét chấm đen giữa tờ giấy trắng tinh.



Vì thế kết quả mọi người thảo luận chính là, Giản Tình này thật sự

không biết xấu hổ. Không phải con người, gặp người liền trở thành hồ ly

tinh câu dẫn họ!!



Trong phòng thư ký, mấy cây thông nhỏ xanh um không chỉ phải chịu

đựng mùi nước hoa tập trung quá dày đặc, mà còn phải chịu đựng đủ loại

tin đồn độc hại khác nhau. Cuối cùng, lá cây chỉ có thể gục xuống rũ

rượi, tiếp tục kính dâng một chút sắc xanh còn sót lại cho không gian

đầy ô nhiễm này..



“A…… Phương boss!” Một cô gái nào đó ngồi có vẻ dựa vào cửa, rốt cục

khi ngẩng đầu đã nhìn thấy thân ảnh thon dài kia ngoài cửa. Trong lúc

nhất thời, có loại ảo giác như sét đánh ngang tai.


Phương Khiêm cũng không mang cô đi chỗ nào đặc biệt, mà chỉ chạy xe một mạch đến bờ biển.



Bờ biển mùa đông cực kỳ lạnh lẽo vắng vẻ, gió biển thổi đến phả vào

mặt, vù vù gào thét điên cuồng. Tuy nhiên bờ biển thiếu đi mấy du khách, lại trở nên trong suốt sáng ngời đặc biệt. Nước biển màu xanh sâu thẳm, theo gió biển, từng đợt từng đợt lao thẳng vào bờ cát, phát ra tiếng

gầm rú âm trầm.



Phương Khiêm lấy áo của mình khoác lên vai Giản Tình, ôm lấy thắt

lưng của cô, lẳng lặng dẫm lên bãi cát ẩm ướt, tản bộ dọc bờ biển. Giản

Tình bị sự im lặng dịu dàng của anh cuốn hút, dựa vào bờ vai của anh,

cũng không lên tiếng bước đến phía trước theo anh.



“Thật xin lỗi.” Rất lâu sau, Phương Khiêm đột nhiên mở miệng, một lần mở miệng nói ra ba chữ khô cằn này, mà ba chữ này, so với “Anh yêu em”

còn làm cho Giản Tình thấy khiếp sợ hơn.



Vừa định quay đầu hỏi anh vì sao, lại bị tay anh nâng lên che khuất

miệng, chỉ nghe anh tiếp tục nói: “Hôm nay anh cũng nghe thấy tin đồn,

anh nghĩ hẳn là em đã nghe được sớm hơn anh. Tình, thực xin lỗi, có lời

đồn đại như vậy, là kết quả sự theo đuổi ích kỷ của anh.”



Giản Tình liên tục lắc đầu, cho dù nghe được lời đồn, cô cũng chưa

bao giờ nghĩ rằng sẽ oán trách anh: “Không phải, đây không phải lỗi của

anh, tiệc cưới nhiều nhân viên công ty như vậy, bọn họ nói như thế nào

là chuyện của bọn họ, chúng ta không quản được miệng lưỡi người khác.”



Phương Khiêm thở dài, càng ôm cô chặt hơn, cúi đầu khẽ ấn lên trán cô một cái hôn nhẹ, rồi lại tự trách mình:”Nếu anh không tham dự, chuyện

này cũng sẽ không xảy ra.”



Nghe đến đó, Giản Tình nhợt nhạt nở nụ cười: “Anh đến, là vì anh lo

lắng cho em. Điều này sẽ chỉ làm em cảm thấy hạnh phúc, anh cũng không

cần tự trách mình. Hơn nữa, nếu không phải em kiên trì, anh cũng đã sớm

công khai quan hệ, chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra.”



Chính là như vậy, sự chăm sóc dịu dàng của cô gái nhỏ này lúc nào

cũng sâu sắc như vậy. Dù ở bất kỳ đâu, mỗi khi cô nói ra những lời này,

đều như một liều thuốc ngọt ngào, làm cho tâm trạng anh trở nên mềm mại

dị thường, cuối cùng thầm nghĩ muốn giấu cô thật sâu ở trong lòng, không bao giờ buông tay nữa.



Hai tay mở ra, lại gắt gao thu cô vào lòng, đem mặt vùi vào giữa mái

tóc tản ra từng đợt thơm ngát của cô, hít vào một hơi thật sâu, Phương

Khiêm nói: “Tóm lại, anh đã để em tủi thân rồi.”



Một giọt nước mắt nóng hổi vui mừng không báo trước rơi xuống từ hốc

mắt của cô. Cô nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có thể tùy tiện lắc lắc đầu. Có những lời này của anh, cho dù có bị tủi thân nhiều hơn nữa cũng không thành vấn đề. Chỉ cần anh nguyện ý vĩnh viễn yêu cô, nguyện ý đặt cô ở trong lòng thì sự tủi thân của cô đâu có gì đáng nói. Nếu tình yêu của anh sẽ mang tủi thân đến cho cô, thì đó cũng chính là sự tủi thân

hạnh phúc nhất.



Thời gian lúc bọn họ gắt gao ôm nhau nháy mắt đã ngưng đọng lại. Trời biển trong lúc đó chỉ còn tình yêu của hai bọn họ đang thỏa thích rong

chơi, tản bộ.



“Khiêm, khiêu vũ cùng em đi.” Giản Tình rốt cục ngẩng đầu từ trong lòng anh, ngọt ngào đề nghị.



“Bây giờ?” Phương Khiêm nhíu mày.



“Vâng, bây giờ.” Hôm Noel đó, cô không thể khiêu vũ cùng anh, cho nên nhân dịp này để cô thỏa sức hưởng thụ tình cảm dịu dàng của anh đi.



“Đây là vinh hạnh của anh.” Phương Khiêm biết nghe lời làm ra tư thế mời khiêu vũ.



Giản Tình hạnh phúc đặt đôi tay nhỏ bé vào lòng bàn tay đang mở ra

của anh, trong nháy mắt đã bị bàn tay to ấm áp của anh nắm lấy.



Bờ cát mềm mại chính là sân khấu xinh đẹp nhất, tiếng sóng biển rít

gào chính là âm nhạc êm tai nhất của bọn họ. Lúc này trong mắt mỗi người chỉ còn có đối phương, đôi chân giẫm theo lời hát không chút tiếng

động, khiêu vũ một khúc nhạc tuyệt vời, ngọt ngào động lòng người nhất.