Đánh Cắp Tình Yêu
Chương 20 :
Ngày đăng: 15:42 19/04/20
Trong căn phòng rộng một trăm mét vuông, ngoại trừ tiếng đánh máy và tiếng nói chuyện bị âm thanh ầm ĩ của máy
in cản trở thì không nghe được bất cứ tiếng gì khác. Thỉnh thoảng có
những nhân viên đi qua đi lại như thi triển Lăng Ba Vi Bộ, nhẹ nhàng
không một tiếng động. Mọi người phải thật cẩn thận, nguyên nhân là do
Bạch Lị Lị vừa mới từ bên ngoài trở về.
Bình thường cho dù tâm trạng
Bạch Lị Lị không tốt cũng sẽ không thể hiện bất cứ cảm xúc gì trên khuôn mặt xinh đẹp. Nhưng chiều nay Bạch trưởng phòng không biết uống nhầm
thuốc gì, vừa bước vào văn phòng đã bắt đầu chửi mắng mọi người, nhìn
thấy ai là quát người đó, từ việc phê bình thái độ công tác của cấp
dưới, đến việc ăn mặc không ngay ngắn, rồi lại trang điểm không đẹp mắt. Vì những việc vặt vãnh không đáng kể này mà nhân viên trẻ đang thực tập trong văn phòng xém chút nữa bị cô mắng cho phát khóc.
Mọi người thấy tình hình căng
thẳng đều khôi phục tinh thần, tập trung làm việc, đề phòng bất trắc xảy ra. Vì thế, trong văn phòng xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, bình thường
những mỹ nữ vẫn thích đấu võ mồm giờ lại chăm chú ngồi trên bàn giấy.
Cảnh tượng này đã lâu không thấy, nay xuất hiện cũng có phần thú vị.
Bởi vì chuyện xảy ra lúc trưa, cả buổi chiều Giản Tình ngồi ngẩn ngơ, xem một tập tài liệu đến nửa
ngày. Cô ngồi yên không động đậy, ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn chằm
chằm vào màn hình máy tính, , người nào tinh mắt vừa nhìn đã biết cô
đang có tâm sự.
Mãi mới lấy lại tinh thần,
ngồi trước máy tính đánh máy, nhưng khi gõ đến chữ “Phương”, cô lại ngây người. Nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Phương Khiêm trong điện thoại
trưa nay, tâm trạng như lao tít lên mây xanh rồi tụt ngay xuống đất.
Cảm xúc lúc này vừa buồn khổ
lại vừa uất ức, như lớp mây mù nặng trĩu, chèn ép đến nỗi không thở
được, cô rất muốn khóc nhưng chỉ mạnh mẽ nuốt nước mắt vào trong. Gặp
phải chuyện này, đâu phải vài giọt nước mắt là có thể giải quyết được.
Điều này cô đã rút ra được từ khi đi học xa nhà.
Trên con đường trưởng thành,
bề ngoài xinh đẹp đã gây không ít bất lợi cho cô. Thời còn là cô trò nhỏ ngây ngô, vì quá xinh xắn, cô rất khó kết bạn, các nữ sinh thường thích tụm năm tụm ba, nhưng cô luôn bị gạt ra bên ngoài.
Hoàn thành xong chương trình
học, bước ra ngoài xã hội, có vẻ ngoài xuất sắc, vượt qua mọi khó khăn
thăng chức, bình hoa[1] – là đánh giá của hầu hết mọi người dành cho cô. Đến hôm nay, khi cô đã lên được chức trưởng ban, vẫn có rất nhiều người mỉa mai cô là bình
hoa, dựa vào sắc đẹp để thăng tiến.
Trước khi vào Phương thị, cô
cũng đã đi làm ở một số nơi với các chức vụ khác nhau, nhưng phần lớn
đều bị “quấy rối tình dục” nên tạm rời cương vị công tác. Trải qua nhiều cay đắng khiến cho cô trở nên kiên cường hơn.
Nhưng sau này khi ở cùng với
Phương Khiêm, cô cảm thấy mình thay đổi rất nhiều. Phương Khiêm yêu
thương, chiều chuộng cô, kể cả trong cuộc sống hay công việc, nếu cô gặp khó khăn, anh luôn sử dụng uy quyền của mình để giúp cô, cho dù không
thể trực tiếp ra mặt, nhưng anh luôn có biện pháp để sự việc được giải
quyết một cách ổn thoả.
Có lẽ người đàn ông của cô quá lớn mạnh, làm cho cô luôn nghĩ anh là người thống trị cuộc sống của mọi người. Vì vậy khi cô thật sự gặp phải chuyện gì, phản ứng đầu tiên sẽ
là nhờ vả anh, bằng không, sẽ không tự giác lựa chọn cách trốn tránh.
Bây giờ, gặp vấn đề bản thân không thể tự xử lý, bỗng nhiên cô cảm thấy mình thật vô dụng.
Trong lúc cô đang ngẩn người
suy nghĩ, một tờ giấy vo tròn chuẩn xác bay thẳng vào đỉnh đầu. Giản
Bạch Lị Lị nghe thấy Phương
boss bảo cô giải thích trước, đắc ý lườm Giản Tình: “Boss, cô ta mắc lỗi trong khi làm việc, tôi mới nhắc nhở có một câu, cô ta đã cãi lại.Tôi
nhất thời tức giận mới xảy ra xung đột với cô ta.” Bạch Lị Lị nghĩ rằng
mình là trưởng phòng, cho dù có mắc sai lầm gì, tổng giám đốc cũng sẽ
không làm khó cô trước mặt mọi người, vì thế mới can đảm tố cáo tội lỗi
của Giản Tình, đổi trắng thay đen.
Ở đây phần đông người chứng
kiến nghe thấy cô nói như vậy đều trừng to mắt, nhưng ngại cô ta là
trưởng phòng, nên chỉ có thể giận mà không dám nói gì, nhiều nhất trong
lòng cũng chỉ dám cầu nguyện cho Giản Tình.
Phương Khiêm nghe cô ta nói, nét mặt không chút thay đổi, hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Là ai ra tay trước?”
Bạch Lị Lị nhìn thấy ánh mắt
lạnh lùng của anh, lập tức sởn tóc gáy: “Bởi vì cô ta ăn nói rất khó
nghe, tôi nhất thời không nhịn được, nên….”
“Không phải. . .” Không gian
im ắng, đột nhiên có người lớn tiếng nói, “Mọi việc không phải như Bạch
trưởng phòng nói.”
Mọi người quay lại nhìn người
vừa nói, nhận ra người này chính là cô gái vừa mới ném tờ giấy vào đầu
Giản Tình. Nhìn thấy cô dám dũng cảm đứng ra, trong lòng mọi người đều
thở phào nhẹ nhõm.
Phương Khiêm nhíu mày, hỏi cô gái kia: “Vậy đã có chuyện gì xảy ra? Cô nói cho tôi nghe.”
Cô gái liền dũng cảm, thuật
lại mọi việc từ đầu đến cuối cho Phương Khiêm nghe, cuối cùng còn chốt
một câu, “Nếu Phương boss không tin, có thể hỏi lại những người khác.”
Bạch Lị Lị lúc này mới ý thức
được tình hình không thuận lợi, cuống quýt thanh minh với Phương Khiêm:
“Tổng giám đốc, mọi việc không phải như cô ta nói đâu, anh đừng tin.”
Giản Tình đứng ở một bên, từ
đầu đến cuối chỉ im lặng, chuyện xảy ra thật khôi hài. Vừa rồi nếu mình
cố gắng nhịn một chút, không tranh cãi với Bạch Lị Lị, có lẽ mọi chuyện
sẽ không thành thế này, cũng sẽ không làm kinh động tới Phương Khiêm.
Bây giờ Phương Khiêm đã nhúng tay vào, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ
qua.
Phương Khiêm nhếch miệng, tuy
rằng lộ ra nét cười nhợt nhạt, nhưng lại mang đầy vẻ nực cười, anh thản
nhiên nói: ” Sở dĩ công ty thiết lập bộ phận quan hệ xã hội, mục đích là để bảo vệ cho hình tượng của công ty. Hôm nay xảy ra chuyện này, vẫn
phải chú trọng đến hình tượng của bộ quan hệ xã hội. Tôi không quan tâm
ai đúng ai sai, thân là trưởng phòng của bộ phận quan hệ xã hội – Bạch
Lị Lị – cô không biết đây là trách nhiệm của cô sao? Thật sự tôi cảm
thấy rất thất vọng trước hành động của cô!”
Nghe Phương Khiêm nói xong,
Bạch Lị Lị cảm giác như mình đang rơi xuống hố băng. Cô gặp ảo giác ư?
Tại sao từ khi Phương boss đến đây chỉ nhắm vào mình cô? Còn Giản Tình ở kia, tại sao anh không chất vấn tới nửa câu.