Đánh Cắp Tình Yêu
Chương 19 :
Ngày đăng: 15:42 19/04/20
Sự thực chứng minh rằng, có nỗ lực thì
sẽ có thành quả. Mấy ngày sau đó, Bạch Lị Lị không bắt các cô tăng ca
nữa, nhưng Giản Tình nhìn sắc mặt hòa nhã của cô ta, đoán chừng cô ta
lại đang nghĩ cách gì mới để làm khổ người khác. Đối với hành động trẻ
con này, Giản Tình tiếp tục vờ như không thấy. Còn Phương Khiêm vẫn ngầm không thích việc Giản Tình đến hỗ trợ cho bộ phận quan hệ xã hội, nhưng nếu cô không phải tăng ca, không làm ảnh hưởng đến thế giới của hai
người thì anh lại yên lặng không nói gì.
“Giản Tình, tôi lại tới rồi!” Sắp đến
giờ ăn trưa, nhiếp ảnh Lý lại xuất hiện bên bàn làm việc của Giản Tình
trong bộ phận quan hệ xã hội.
Anh ta mặc một bộ quần áo màu đen bó sát người, kèm theo các phụ kiện kêu leng keng, trông rất lạ mắt. Sự xuất
hiện của anh làm cho các chị em trong văn phòng vây quanh như ong vỡ tổ.
“Lý Duy, sao hôm nay trông anh đàn ông thế, nếu bỏ bớt mấy chiếc vòng này thì trông còn bảnh hơn đấy.”
“Lý Duy, cạp quần anh thấp thế này là muốn quyến rũ ai đây, bộ phận chúng tôi không có trai đẹp đâu.”
“Lý Duy, anh lại đến làm phiền Giản trưởng ban của chúng tôi, không phải anh muốn đổi tính đấy chứ.”
…
Huyệt thái dương của Giản Tình âm ỉ đau, cô lấy tay day day nhưng không có hiệu quả. Đám người bên cạnh vẫn lao
xao không ngừng, Giản Tình không thể chịu được nữa, bèn giơ tay lên vẫy: “Mọi người dừng lại hết đi…”
Mọi người nghe thấy cô gọi quả nhiên đều ngừng lại, “Giản trưởng ban, có chuyện gì vậy?”
“Cô, cô, cô, cả cô nữa, quay về chỗ hết cho tôi.” Giản Tình trừng to mắt chỉ từng người vây quanh bàn của mình, “Còn chưa tới giờ nghỉ đã không tập trung thế này, lát nữa mà bị Bạch
trưởng phòng bắt gặp thì các cô đẹp mặt.”
“Trời ạ, Giản trưởng ban nghiêm túc quá, chả đáng yêu tẹo nào.”
Mấy cô gái dậm chân, nghe lời quay về làm việc, chỉ còn Lý Duy đang đứng tựa bên bàn Giản Tình cười nhạt.
Anh ta lưu manh huýt sáo: “Tôi thích người đẹp có uy như vậy.”
Giản Tình tức giận liếc anh ta một cái,
“Nhiếp ảnh Lý, tôi đã nói rõ với anh rồi, tôi sẽ không chấp nhận đề nghị của anh. Chưa tuyển được người thích hợp, chúng ta tiếp tục tìm rồi sẽ
thấy.”
“Giản Tình, cô chính là người phù hợp
nhất, tại sao chúng ta còn phải lao tâm khổ tứ đi tìm người ở đâu nữa,
vừa lãng phí thời gian lại vừa lãng phí sức lực. Hơn nữa tôi không yêu
cầu cô tham gia quảng cáo, chỉ muốn chụp một bức ảnh cho áp-phích tuyên
truyền giai đoạn đầu thôi, cô đừng từ chối nữa.” Lý Duy lại bắt đầu
thuyết phục Giản Tình không ngớt lời.
Giản Tình đã bị anh ta làm phiền hai
ngày rồi, cô đi làm thì anh ta nhất định sẽ có mặt, không chỉ ảnh hưởng
“Ăn cơm trước đã, ăn xong chị sẽ nói em nghe.” Cuối cùng, Giản Tình vẫn phải thỏa hiệp.
“Vâng, vậy chúng ta mau ăn cơm thôi!”
Một bữa cơm Giản Tình cùng Tiểu Lâm ăn
trong khoảng một tiếng đồng hồ. Tuy rằng Tiểu Lâm lanh lợi không phải là đối tượng tốt để tâm sự, nhưng nhìn phản ứng tinh quái của cô bé, tâm
trạng quả thật tốt lên rất nhiều.
Khi nghe đến việc xảy ra tại cửa công
ty, Tiểu Lâm không nhịn được thở dài một cái, “Ông trời ơi, đây là vở
kịch ngôn tình cẩu huyết[2] ư? Sao lại vừa khéo như vậy!”
Giản Tình cười khổ, “Chính là vừa khéo như vậy.”
“Vậy phải làm thế nào bây giờ, Phương boss hẳn là tức chết mất rồi.”
“Chị cũng không biết, nghe giọng điệu của anh ấy không giống như đang tức giận.”
“Chị Tần vẫn nói Phương boss là quỷ hẹp hòi, em cảm thấy anh ấy nhìn thấy cảnh đấy nhất định sẽ tức giận, nhưng anh ấy thương chị như vậy, hẳn sẽ tức tên Lý quỷ quái kia chứ không
giận chị đâu!” Tiểu Lâm đưa ra kết luận cuối cùng, tuy rằng không phải
sâu sắc nhưng Giản Tình vẫn được an ủi ít nhiều.
Thời gian nghỉ trưa nhanh chóng trôi qua, hai người lúc này mới chia tay trở về văn phòng làm việc của mình.
Tiểu Lâm ngâm nga trở về nơi làm việc,
thấy mọi người trong văn phòng đến chưa nhiều lắm, bèn cầm điện thoại đi thẳng đến góc cầu thang yên tĩnh.
Thuận tay nhấn số trên bàn phím điện
thoại, đối phương vừa tiếp máy, cô liền nói khẽ: “Vâng… Phương boss,
việc anh giao, tôi đã nghe được… Là thế này…”
Sau đó, Tiểu Lâm lanh lợi lập tức hóa
thân thành nữ điệp viên 007, báo cáo ngọn ngành thông tin tình báo mình
thu thập được cho Phương boss nghe. Đừng trách cô không nghĩa khí, không nguyên tắc bán đứng Giản Tình, mà vì sức hấp dẫn của Phương boss quá
lớn, cô không cự tuyệt nổi yêu cầu của anh.
Thế nhưng khi kết thúc báo cáo, cô vẫn
không quên nhắc nhở anh một việc rất quan trọng, “Boss, tiền cơm trưa
anh không được quên trả cho tôi đâu đấy!”
[1] : Nguyệt quang tộc (月光族 – Ánh trăng tộc – Moonlite): thuật ngữ
Internet của dân mạng TQ, chỉ những người một tháng kiếm được bao nhiêu
là tiêu hết bấy nhiêu, đồng thời cũng chỉ những người thu nhập một tháng không nhiều, tiền kiếm được chỉ có thể dùng vào việc sinh hoạt của cá
nhân.
[2] Cẩu huyết (狗血): chỉ những tình tiết cũ, lặp lại, hay gặp trong tiểu thuyết ngôn tình hoặc trong phim truyền hình.