Đánh Cắp Tình Yêu
Chương 18 :
Ngày đăng: 15:42 19/04/20
Lúc Giản Tình về đến nhà đã là hơn tám
giờ tối. Cả một buổi chiều ngồi nghe trưởng phòng quan hệ xã hội Bạch Lị Lị giảng giải nội dung công việc, nghe nhiều đến nỗi cảm thấy hoa cả
mắt.
Trong nhà tối đen như mực, Giản Tình bật đèn phòng khách, ngồi trên ghế sô-pha. Cô ngẩn người nhìn lên trần nhà, không có Phương Khiêm ở đây, không gian thật đáng sợ.
Cô không muốn làm gì, ngay cả bụng đói kêu ọc ạch cũng lười không muốn đứng đậy chuẩn bị đồ ăn.
Giản Tình cảm thấy thái độ thù địch của
Bạch Lị Lị đối với cô có vè khó hiểu. Lần mua quần áo cũng vậy, ở dạ hội cũng thế. Nếu Bạch Lị Lị vì diện mạo mà sinh lòng thù địch với cô thì
hình như quá ấu trĩ. Diện mạo đối với một phụ nữ quả thực rất quan
trọng, nhưng cũng không đến mức vì diện mạo mà gây thù chuốc oán khắp
nơi.
Nếu bảo trước đây cô làm việc gì đụng
chạm tới Bạch Lị Lị, thì tuyệt đối không có. Ấn tượng trước đây của cô
về Bạch Lị Lị rất mơ hồ, nếu không phải lần trước gặp khi mua quần áo
thì cô cũng không nhớ rõ người này.
Thôi quên đi, “Binh đến tướng chặn, nước đến đất che”. Buổi chiều ngồi nghe trưởng phòng giảng giải nội dung
chính, cô cảm thấy cũng không khó. Dù đến lúc đó cô ta cố ý làm khó dễ,
Giản Tình cũng tin mình có đủ năng lực để ứng phó.
Sau khi ngâm mình trong nước nóng, Giản
Tình thay bộ quần áo thoải mái ở nhà. Phương Khiêm chưa về, cô căn bản
không có tâm trạng làm việc, mở tivi lên cốt là để trong phòng có tiếng
động, còn tâm tư cô không hề để trên màn hình.
Yêu tha thiết một người quả nhiên là
chuyện rất khó kiểm soát, trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến đối phương.
Không có anh ở cùng, cô ngay cả hít thở cũng cảm thấy dư thừa. Nhưng nếu cho cô chọn lại, cô tin mình vẫn sẽ không chút do dự yêu thương anh.
Đang mơ mơ màng màng, thấy có người lấy
tay vuốt ve hai má của mình, Giản Tình đột nhiên mở to mắt. Phía trước
là khuôn mặt khôi ngô đang nở nụ cười nhợt nhạt.
“Anh đã về.” Giản Tình vừa mở miệng nói
chuyện, liền cảm thấy giọng nói hơi khàn khàn. Không đợi cô hồi phục lại tinh thần, một ly nước ấm đã được đặt trước mặt cô.
Ánh mắt Phương Khiêm dịu dàng, chăm chú
nhìn cô, giọng nhẹ nhàng trách: “Mệt thì phải về phòng ngủ chứ, nằm như
vậy dễ cảm lạnh lắm.”
Giản Tình ngẩng đầu nhìn về phía đồng
hồ, đã hơn 10h, quanh người anh đậm đặc mùi rượu, không cần đoán cũng
biết đêm nay anh phải xã giao, chắc chắn là vô cùng thảm thiết.
Giản Tình cầm cốc nước lên uống, nước
vừa trôi vào miệng đã cảm thấy ngọt lành dị thường: “Em đi chuẩn bị nước cho anh tắm rửa, rồi nghỉ ngơi cho sớm.”
Cô vừa định đứng dậy, thân hình mềm mại
lập tức bị anh ôm vào lòng. “Đừng vội, anh muốn ôm em một lát.” Anh cúi
đầu, thì thầm bên tai cô.
Tâm trạng lập tức trở nên vô cùng thoải
mái, Giản Tình đưa đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy lưng anh thật chặt. Có lẽ bọn họ đều tương tư, cho dù mỗi ngày gặp mặt, nhưng lúc nào cũng muốn ôm
lấy nhau, ở bên cạnh nhau, cho dù tách ra một giây cũng cảm thấy nhớ
nhung.
ca.”
Lại tăng ca? Hôm qua cô vừa hứa với anh
rằng chắc chắn hôm nay không tăng ca. Giản Tình bỗng cảm thấy nhức đầu,
“Việc này vội lắm à?”
“Thật ra ngày mai làm cũng được, không
biết vì sao Bạch trưởng phòng nhất định muốn làm xong trong hôm nay.” Có một người vừa bất mãn vừa nói.
Giản Tình thở dài, “Bạch trưởng phòng đang ở văn phòng à?”
“Dạ, đang thảo luận về chuyện áp-phích với thợ chụp ảnh, nói chuyện cũng khá lâu rồi.”
“Để chị đi xem.”
Gõ cửa phòng của Bạch Lị Lị, bên trong nhanh chóng truyền đến giọng nói mềm mại của cô ta, “Vào đi.”
Giản Tình hít nhẹ một hơi rồi mở cửa đi
vào. Trong văn phòng ngoài Bạch Lị Lị còn có một thanh niên trẻ tuổi ăn
mặc rất thời trang, chắc đó là thợ chụp ảnh mà các cô đã nói đến.
“Hóa ra là Giản trưởng ban, có chuyện
gì vậy?” Bạch Lị Lị ngồi ở sau bàn làm việc dùng ánh mắt khinh khỉnh
nhìn cô. Có lẽ vị trí trưởng phòng quan hệ xã hội này làm Bạch Lị Lị cảm thấy rất tự hào.
Nhưng Giản Tình cũng không phải là người của bộ phận quan hệ xã hội, cô coi như không thấy vẻ kiêu ngạo của cô
ta, “Bạch trưởng phòng, bây giờ đã muộn, hôm nay thật ra cũng không có
chuyện gì, công việc lại không gấp, có thể để tới mai làm tiếp cũng
đươc.”
Bạch Lị Lị chống cằm, “Ý Giản trưởng ban là hôm nay không cần tăng ca?”
Giản Tình gật đầu nói: “Đúng vậy, mọi
người tăng ca liên tục mấy hôm nay, tôi thấy họ cũng đã mệt rồi, hôm nay nên cho mọi người nghỉ sớm một chút.”
“Giản trưởng ban đừng quên, cô là
trưởng ban của bộ phận thị trường, không phải là trưởng ban của bộ phận
quan hệ xã hội. Ở nơi này, các cô chỉ có thể nghe lời tôi.” Ý của Bạch
Lị Lị rất rõ ràng, Giản Tình không cần lo thừa, nơi này là do cô ta định đoạt.
Giản Tình mím môi cười, “Tôi quả thật là trưởng ban của bộ phận thị trường nên Bạch trưởng phòng cũng đừng quên, tôi đến chỉ để phụ giúp. Việc tăng ca hay không, tôi cũng có quyền tự
quyết định.” Nếu Bạch Lị Lị không rõ phải trái cô cũng không cần phải
khách khí thêm.
Vẻ mặt ung dung, tự tin của Giản Tình làm cho Bạch Lị Lị nhất thời không tìm được điều gì làm khó cô.
Đúng lúc hai người đang tranh luận gay gắt, thợ chụp ảnh bên cạnh đột nhiên hét to một tiếng, “Bạch trưởng phòng!”
Cả hai cô gái đều bị hoảng sợ, Bạch Lị Lị tức giận liếc nhìn thợ chụp ảnh: “Tiểu Lí, có chuyện gì vậy? Làm tôi hết hồn.”
Bạch trưởng phòng, cần gì phải tìm nữ
nhân vật chính nữa? Vị tiểu thư trước mặt chính là lựa chọn tốt nhất
rồi!” Thợ chụp ảnh kích động, chỉ vào Giản Tình phấn khích kêu to, “Cô
thật sự phù hợp với hình tượng nhân vật lí tưởng của tôi.”
Giản Tình chỉ biết im lặng, người này rốt cuộc đang nói gì!
Mà ánh mắt Bạch Lị Lị nhìn về phía Giản Tình, chỉ có thể dùng hai từ oán hận để hình dung…