Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 24 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


Sau khi đợt không khí lạnh

không ngừng tàn phá thành phố S nhiều ngày thì cuối cùng đã bỏ đi trong

lưu luyến, vẻ âm u trên bầu trời cũng lẳng lặng biến mất theo nó. Dù

thời tiết vẫn còn se lạnh nhưng mọi người đã đồng loạt thay những bộ

quần áo bông tròn vo bằng những bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái.

Thứ Bảy hôm nay, ánh nắng

mặt trời chiếu xuống rực rỡ, Giản Tình một mình ôm chăn ra ban công phơi nắng, Phương Khiêm ăn xong sáng xong đã ra ngoài, còn báo trưa sẽ không về ăn cơm. Trong nhà chỉ còn một mình Giản Tình, không có việc gì làm,

cô bèn bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Nhưng cô cũng không phải buồn chán

lâu, gần đến giữa trưa, Tần Tiểu Ý gọi điện thoại đến rủ cô ra ngoài ăn

cơm.



“Đừng nói cậu muốn ở nhà

cùng Phương keo kiệt nhé, mình sẽ nhanh chóng lái xe đến dưới lầu nhà

cậu, nếu cậu không xuống, mình sẽ xông thẳng lên cướp người.” Tần Tiểu Ý uy hiếp.



Giản Tình cong miệng cười khẽ ra tiếng, “Không cần cậu đi lên, mình sẽ ngoan ngoãn ở dưới lầu chờ cậu.”



Trong giọng nói Tần Tiểu Ý lộ ra vẻ kinh ngạc, “Ồ, hôm nay có bão à, sao Phương keo kiệt nhà cậu lại tốt như vậy?”



“Anh ấy không có ở nhà, chỉ có mình mình thôi.” Giản Tình cười giải thích, thầm nghĩ người đàn ông

mình yêu nhất cùng với người bạn thân nhất của mình – sao hai người họ

lại không hợp nhau đến vậy?



“Thảo nào! Mình biết chắc

chắn hắn sẽ không hào phóng như vậy, thì ra là bỏ lại cậu ở nhà một

mình. Mình sắp đến rồi, cậu xuống dưới đi.” Giọng nói trầm thấp dễ nghe

của Tần Tiểu Ý truyền đến từ điện thoại.



“Ừ, mình xuống ngay.” Cúp

điện thoại, Giản Tình trở về phòng thay quần áo để ra ngoài, trang điểm

sơ qua rồi cầm túi xách xuống lầu .



Lúc xuống đến nơi, vừa khéo gặp anh bảo vệ trẻ tuổi đang đĩnh đạc đứng ở cửa khu nhà, đề nghị Tần

Tiểu Ý đỗ xe sang một bên. Giản Tình nhìn thấy,vội vàng chạy đến, nở nụ

cười áy náy với anh ta, “Chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ.”



Anh bảo vệ trẻ tuổi bị nụ cười của cô hớp hồn, chỉ có thể vô thức gật đầu, cả người cứng đờ không động đậy.



Giản Tình vừa định mở cửa

ghế phụ, mới phát hiện bên trong đã có người ngồi. Cô định thần lại nhìn rõ, thì ra là Lâm Kiều Kiều, cô bé nhìn cô cười tươi rói. Giản Tình

cười đáp lại rồi xuống mở cửa phía sau, vừa định ngồi vào, chợt nghe Tần Tiểu Ý nói với Lâm Kiều Kiều: “Lâm Tiểu Trư, ôm đồ ăn vặt của em xuống

phía sau đi, cứ ở bên cạnh chị nhai nhai nuốt nuốt, thật là phiền muốn

chết.”



Lâm Kiều Kiều khinh bỉ nhìn Tần Tiểu Ý, miễn cưỡng đáp: “Muốn chị Tình ngồi phía trước cứ việc nói

thẳng ra, lại còn kêu em phiền, vừa rồi là ai vừa lái xe vừa ăn vặt cùng em!” Nói xong, cô bé nhanh chóng mở cửa bước xuống xe, “Chị Tình, chị

ngồi phía trước đi.”
“Rồi rồi rồi, là mình sai, mình không nên nói hắn xấu xa, trong bụng hắn tất cả đều tốt hết, được chưa!”



Giản Tình thở dài, thầm

nghĩ tâm sự cùng Tần Tiểu Ý đúng là rất khó khăn, “Mình định tìm trưởng

phòng hỏi cho rõ ràng, nào ngờ ông ấy đột nhiên lại đi công tác, gọi

điện thoại cũng không thấy đâu. Kì lạ thật!”



Tần Tiểu Ý mân mê chiếc

đũa, “Trưởng phòng đi công tác sau lưng các cậu, điều này chứng tỏ rằng

ông ấy biết ngọn nguồn sự tình. Chính vì quyết định này là của người có

quyền lớn hơn ông ấy, cho nên ông ấy lựa chọn trốn tránh.”



“Đây mới là chỗ làm cho

mình cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc là ai làm? Ngoại trừ một ít tin đồn

nhảm truyền ở ngoài, mình cũng không đắc tội với ai.”



Tần Tiểu Ý nhíu mày, cúi

đầu suy tư một hồi, đột nhiên ngẩng đầu trợn mắt nhìn cô, trong ánh mắt

đa phần là vẻ giảo hoạt, “Nếu không ngại thì cậu đồng ý việc này đi,

thoải mái đi chụp áp-phích, phiền não làm gì. Cứ đoán tới đoán lui bị

động như vậy, chi bằng trực tiếp đi chụp áp-phích, để mình trở thành chủ động.”



Giản Tình ngã ngửa trước đề nghị của cô, trợn tròn mắt đáp: “Sao có thể làm vậy, mình đâu có muốn chụp.”



“Cậu đừng nghiêm trọng thế, coi như đi chơi thôi, hơn nữa vị kia nhà cậu có bản lĩnh như vậy, chắc

chắn hắn sẽ giúp cậu giải quyết phiền toái.”



Lúc trước Phương Khiêm nói

chụp chơi một chút, giờ Tần Tiểu Ý cũng bảo vậy, Giản Tình phát hiện

mình lại do dự. Tần Tiểu Ý nói đúng, chỉ dựa vào phỏng đoán của bản thân thật sự rất bị động, Phương Khiêm hẳn là cũng biết gì đó, nhưng lại

không muốn nói rõ cho cô. Tình huống này thật chẳng hiểu ra làm sao.



Chi bằng hạ quyết tâm giải quyết chuyện áp-phích!



“Mình vẫn còn hơi lo lắng.” Cuối cùng Giản Tình trả lời .



Tần Tiểu Ý nhíu mày, “Nghe theo mình là tốt nhất, đúng rồi, khi nào chụp, nhớ gọi mình đấy nhé.”



Thật nôn nóng muốn biết phản ứng của Phương keo kiệt, xem ra lại có trò hay để coi.



Khi hai người thảo luận

xong việc, quay đầu nhìn thấy một bàn tràn ngập đồ ăn, Tần Tiểu Ý lập

tức nổi giận, “Ba người mà kêu nhiều đồ ăn như vậy, Lâm Kiều Kiều… Em

muốn biến thành heo à!!”



Bên kia Lâm Kiều Kiều đã bắt đầu ăn, vừa nhai thịt dê vừa cười khanh khách: “Hê hê… Ăn không hết em có thể mang về.”