Đánh Cắp Tình Yêu
Chương 25 :
Ngày đăng: 15:42 19/04/20
Bởi bữa “đại tiệc lẩu” lúc
trưa Tiểu Lâm thật sự gọi rất nhiều, cho dù một mình cô bé giải quyết
hơn phân nửa, Giản Tình cùng Tần Tiểu Ý giải quyết một nửa còn lại,
nhưng Giản Tình vẫn no căng bụng.
Tần Tiểu Ý có thói quen ăn
lẩu nhất định phải uống rượu, vì thế ba cô gái vừa ăn vừa uống, khi ăn
xong thì mỗi người cũng đã uống không ít, cuối cùng vẫn là Tần Tiểu Ý
gọi ba cô đến lái xe đưa mọi người về nhà.
Khi Giản Tình về đến nhà
thì đã hơn hai giờ chiều, Phương Khiêm vẫn chưa về. Trước lúc cô ra
ngoài đã nhắn tin cho anh, đến bây giờ anh vẫn chưa hồi âm, không biết
có nhận được hay không.
Cảm thấy trên người vẫn còn lưu lại mùi lẩu trộn lẫn với mùi rượu, đầu Giản Tình hơi choáng váng, lảo đảo đi vào phòng tắm.
Tắm rửa thoải mái xong, mùi lẩu đã biến mất, nhưng mùi rượu vẫn không bay đi. Cảm giác người càng
lúc càng say, Giản Tình tiện tay quấn chiếc khăn bông to lên người rồi
bước ra khỏi phòng tắm, thầm nghĩ chắc uống trà sẽ làm bớt đi cảm giác
chuếnh choáng, liền đích thân pha một chén trà xanh đậm đặc.
Trong nhà yên tĩnh đến đáng sợ, không biết có phải vì đã uống rượu hay không mà ý thức dường như đã rời khỏi lý trí, Giản Tình đột nhiên rất muốn gặp Phương Khiêm ngay lập tức, rất muốn anh ở đây im lặng ôm chặt lấy cô.
Ngồi ngơ ngẩn trên sô-pha
một lúc, Giản Tình gần như không ý thức được hành động của mình, tay cầm lấy điện thoại bấm ngay số điện thoại quen thuộc nhất. Tuy cô biết chắc lúc này anh đang bận việc xã giao, nhưng cô vẫn rất muốn nghe giọng nói trầm thấp của anh dù chỉ một lát.
Điện thoại vang lên vài
tiếng đã được đối phương nhận máy, ngay sau đó, Giản Tình nghe được
giọng nói êm tai như trong tưởng tượng vang lên ở đầu bên kia. Anh dùng
giọng điệu vô cùng thân thiết nói, “Tình, là anh.”
Trong lòng ấm áp, khóe
miệng Giản Tình nở nụ cười thật hạnh phúc, giọng nói đượm mùi rượu cất
lên: “Khiêm, có thấy tin nhắn của em không? Vừa rồi em và Tiểu Ý ra
ngoài ăn cơm, giờ đã về nhà rồi.”
“Ừ, có nhận được, không phải em uống rượu đấy chứ?” Nghe được giọng điệu khác thường của cô, Phương Khiêm cười khẽ hỏi.
“Đúng vậy, em uống không ít, vừa tắm rửa qua, đầu vẫn còn choáng váng.” Giản Tình nhỏ giọng nũng nịu.
Nghe thanh âm kéo dài mềm
mại của cô, tay cầm di động của Phương Khiêm hơi run lên, cảm thấy bên
tai cũng đang run lên, anh quay sang nhìn thoáng qua những người đang
ngồi xung quanh, khẽ gật đầu xin lỗi mọi người rồi cất lời: “Các vị cứ
tiếp tục, tôi đi ra ngoài nhận điện thoại.”
Đi đến một góc ít người,
Phương Khiêm mới chuyên tâm nói chuyện điện thoại với cô gái nhỏ đầu bên kia, “Sao lại uống nhiều như vậy? Sớm muộn gì cô nàng Tần Tiểu Ý kia
cũng sẽ làm hư em thôi.”
Giản Tình cúi đầu cười cười, “Tụi em ăn lẩu rất cay rồi uống rượu rất ngon, không ngờ lại uống nhiều như vậy.”
“Tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một lát đi.”
“Không ngủ được, nhớ anh.”
Giản Tình mang theo cảm giác say chuếnh choáng, cách nói chuyện rõ ràng
là lớn mật hơn so với bình thường.
Nghe cô nói trắng ra như vậy, Phương Khiêm cũng không nhịn được nở nụ cười, nhẹ giọng trêu chọc cô: “Nhớ thế nào?”
“Rất nhớ, rất rất nhớ.” Hơi ấm trong phòng khách bốc lên cùng với hơi nóng sau khi uống rượu làm
cho Giản Tình không thể không nới lỏng khăn tắm ra một ít, “Muốn gặp anh ngay lập tức.” Nếu đã dám gọi điện thoại thì nói một hai câu bốc đồng
cũng đâu là gì.
Cô gái nhỏ làm nũng khiến
Vì đã hạ quyết định, sáng
sớm thứ hai cô luôn trong trạng thái ngẩn ngơ, dù Phương Khiêm đã nói
chuyện cùng cô, cô cũng luôn không yên lòng, làm cho Phương Khiêm tưởng
thân thể cô không thoải mái, suýt nữa đã cho xe chạy đến bệnh viện, muốn cô đi khám sức khỏe toàn thân.
“Em thật sự không sao chứ?” Lúc chỉ còn cách công ty hai con đường, Phương Khiêm dừng xe để Giản
Tình xuống, vẫn không yên tâm muốn hỏi lại một lần nữa…
Mặc dù Giản Tình mặc áo giữ ấm chất liệu xịn, nhưng vừa xuống xe gặp phải cơn gió lạnh, cô vẫn bất
giác run lên. Xoa xoa tay rồi đeo găng vào, Giản Tình nhìn vào trong xe, môi nở một nụ cười ngọt ngào, “Em không sao, đường đông, anh lái xe
chậm thôi nhé.”
Phương Khiêm nhìn chóp mũi
ửng đỏ của cô, đau lòng thở dài. Rõ ràng có thể ngồi chung đến bãi đỗ xe của công ty, cô lại cố tình muốn xuống xe ở chỗ này.
Tuy nhìn cô hiền lành dễ
thương, nhưng lại khiến anh phải khoanh tay chịu trói. Anh lớn như thế
này, chưa có chuyện gì là không xuôi chèo mát mái, chỉ có cô mới có thể
làm cho anh nhấm nháp mùi vị của “thất bại”.
“Ừ, có chuyện gì thì gọi
điện cho anh.” Nhớ tới buổi chiều hôm kia cô nhiệt tình hiếm có, ngoài
ra tính tình khăng khăng cố chấp của cô, Phương Khiêm không thể không
thừa nhận một lần nữa, cô quả nhiên tiểu yêu tinh trên trời phái xuống,
hơn nữa là tiểu yêu tinh làm anh mê mẩn điên đảo.
Giản Tình đến công ty,
nhưng không đến phòng thị trường, mà đi thẳng vào phòng quan hệ xã hội
phụ trách công việc áp-phích. Tuy phòng quan hệ xã hội đã thay đổi
trưởng phòng, nhưng trong lòng Giản Tình vẫn còn tồn tại bóng ma tâm lý
với nơi đây. Nếu không phải là có lời quan trọng cần nói, cô thật sự
không muốn đến nơi này.
Vì từng có một đoạn thời
gian làm việc chung, phần lớn người của phòng quan hệ xã hội vẫn nhận ra Giản Tình. Thấy cô đến, họ hưng phấn vây lấy cô, mồm năm miệng mười
tranh nhau lên tiếng.
“Giản trưởng ban, cô đã đến, cứ nghĩ là cô quên chúng tôi rồi chứ.”
“Giản trưởng ban, cuối cùng cô cũng đồng ý chụp áp-phích, xem ra công phu theo đuôi của Lý Duy vẫn rấ hiệu quả…”
“Giản trưởng ban, lúc chụp áp-phích, giúp tôi hỏi có thể tăng thêm người chụp cùng không nhé, tôi cũng muốn lên hình bìa nha…”
“…”
Nơi nào nhiều phụ nữ quả nhiên là nơi nguy hiểm, Giản Tình chưa có cơ hội nói chuyện, đã bị một đống nước miếng bao phủ.
“Được rồi, lúc đi làm, mọi
người đều tự giác đi.” Rốt cục có người mở miệng chặn ngang cơn cuồng
phong của các cô, Giản Tình cảm kích nhìn sang đối phương – một gương
mặt xa lạ, chẳng lẽ đây là trưởng phòng quan hệ xã hội mới?
“Xin chào, Giản trưởng ban, tôi là trưởng phòng quan hệ xã hội Vu Khiết, mời cô đến văn phòng tôi
nói chuyện.” Đối phương là một cô gái khôn khéo có năng lực, đối lập với Bạch Lị Lị, tuy không quyến rũ bằng nhưng lại khôn khéo hơn.
Giản Tình gật đầu, theo cô
ấy vào văn phòng. Văn phòng này lúc trước được Bạch Lị Lị bố trí rất nữ
tính, giờ đã đổi mới hoàn toàn. Toàn bộ văn phòng lấy tông lạnh là chủ
đạo, làm cho tâm trạng người ở trong sẽ tự giác trở nên nghiêm túc.
“Giản trưởng ban, đã lâu không gặp.” Bên trong đã có người vào trước cô, mở miệng chào hỏi.
Giản Tình ngẩng đầu, bất ngờ nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sô-pha, “Viên quản lí?”